11
Khi lên máy bay, tôi gần như cắt đứt liên lạc với tất cả bè trong nước, ngoại trừ thân Gia Gia.
Trong thời gian tôi điều trị, thỉnh thoảng Gia Gia vẫn gọi điện hỏi thăm.
“Cậu biết không? Thẩm Dự hình như bị bắt rồi, nghe bảo tham ô tiền công ty quá nhiều, haha, đáng đời hắn ta.
“À đúng rồi! Công ty cũ của hai người cũng bị Tập đoàn Xuyên thâu tóm rồi.
“Còn chị cậu nữa, từ sau khi Thẩm Dự vào tù thì thần kinh không ổn định luôn, mà thấy tội cho đứa nhỏ Tư Tư.”
Tôi ôm điện thoại, khẽ mỉm . Mặc dù đã trải qua vài đợt trị liệu, sức khỏe có chuyển biến tốt vẫn còn yếu.
“Gia Gia, người thừa kế Tập đoàn Xuyên dạo này thế nào rồi?”
Xuyên Trần đã theo tôi ra nước ngoài để chăm sóc, suốt một năm trời giải quyết công việc toàn qua mạng. Tôi phải giúp cập nhật hình trong nước chứ!
“Người thừa kế Tập đoàn Xuyên á? Cậu Xuyên Trần hả? Không hiểu sao, hơn một năm nay ấy như biến thành người khác, tung hoành khắp thương trường, ai cũng bảo ấy thất nên quay về tập trung toàn bộ vào công việc.
“Mà hình như ấy không có ở trong nước nữa đâu, chưa từng thấy lộ mặt luôn.”
Đột nhiên, một cánh tay mạnh mẽ vòng lấy eo tôi, bờ môi nhẹ nhàng đặt lên cổ tôi.
Người đang nhắc đến trong điện thoại, giờ lại tôi bằng ánh mắt sáng rực.
“Vợ à, đang gọi cho ai thế?”
“Không biết là tiểu thư nhà ai lại dám đá Xuyên Trần đấy nhé.”
“Ê, Chiêu Chiêu, bên cậu sao thế? Tớ nghe thấy giọng đàn ông đấy!”
“À… không có gì đâu, Gia Gia, chắc cậu nghe nhầm thôi.” Tôi vẫn chưa chuyện của Xuyên Trần với Gia Gia, định sau này sẽ kể rõ ràng.
Dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến nhiều thứ.
Giọng Gia Gia bỗng trở nên phấn khích, chắc ấy đã hiểu lầm gì đó. Còn bảo Tết này nghỉ là sẽ bay sang thăm tôi ngay lập tức.
Sau khi cúp máy, tôi đẩy nhẹ người đàn ông đang ôm mình.
“Anh cố ý phải không?”
“Ai bảo ấy dám thất chứ? Anh rõ ràng là có vợ từ đầu rồi mà.”
Mặt tôi lập tức đỏ ửng.
Chưa kịp phản bác gì, đã cúi xuống hôn tôi lần nữa.
Có lẽ ông trời thật sự nghe thấy điều ước tôi lặp đi lặp lại mỗi đêm.
Một tháng sau, buổi hóa trị cuối cùng của tôi — cực kỳ thành công.
12
Khi Gia Gia tay xách nách mang đủ loại hành lý chạy về phía tôi, tôi đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc.
“Cậu chuẩn bị về nước à?”
“Ừ, sau Tết là mình về rồi.” Tôi mỉm rạng rỡ.
Nghĩ đến người đàn ông suốt một năm qua cứ bám riết lấy tôi, không chịu quay về xử lý công việc, tôi không nhịn mà bật .
Gia Gia có vẻ không hiểu tôi đang nghĩ gì, vắt chân lên một cách thản nhiên: “Vậy thì mình cũng phải thử trải nghiệm mấy người mẫu nước ngoài mới !”
Cô ấy tôi đầy háo hức.
Tôi như đứng hình. Người mẫu? Gì cơ?
Nghĩ đến cuộc điện thoại hôm nọ, mặt tôi lập tức đỏ bừng. Chẳng lẽ Gia Gia nghĩ Xuyên Trần là… người mẫu tôi đặt về?
Tôi còn chưa kịp ngăn ấy lại, thì ấy đã dắt cả nhóm người mẫu vào nhà.
Gia Gia vỗ tay đầy hứng khởi: “Không hổ là trai trẻ, đẹp trai thật đấy!”
Tôi đảo mắt lướt qua Đẹp thì đúng là đẹp, vẫn chẳng ai sánh với dù chỉ một phần mười.
Tôi vừa định giải thích rõ ràng với Gia Gia, thì một đôi tay bất ngờ nắm lấy tay tôi.
Tôi giật mình trừng mắt , đối diện lại là đôi mắt đào hoa quen thuộc.
Ánh mắt tràn đầy khí thế áp đảo, như muốn nuốt chửng lấy tôi.
“Xuyên Trần, về rồi à!” Tôi vội vàng lên tiếng.
Nhưng không đáp lại, chỉ nắm chặt tay tôi kéo đi thẳng. Tôi quay đầu Gia Gia cầu cứu, nàng lại gian và giơ tay tác “tôi hiểu mà”.
Tôi bị Xuyên Trần kéo vào phòng.
Cánh cửa vừa khép lại, lập tức cúi xuống hôn tôi thật mạnh.
Tôi vòng tay qua cổ , lúng túng vẫn cố đáp lại.
Xuyên Trần khựng lại một giây, như khích lệ, càng hôn sâu hơn, đầu lưỡi luồn qua răng tôi, quấn lấy không buông.
Tên này bị gì thế? Sao hôm nay lại dữ dội như ? Rõ ràng tuần trước còn dịu dàng lắm mà!
Không biết từ khi nào, tôi đã bị đè xuống giường.
Giọng khàn khàn bên tai tôi: “Chẳng phải nếu không kịp về, Chiêu Chiêu sẽ lại bỏ mà đi sao?”
Tôi bật , đặt nụ hôn lên khóe môi : “Sẽ không đâu, chồng à. Mãi mãi cũng không đâu.”
Gió lùa qua tấm rèm mỏng manh bay lên từng đợt, đêm ấy dường như dài đến vô tận.
Ngoại truyện:
Vợ nhất quyết bắt tôi về nước để tự mình xử lý công việc.
Tôi không hiểu nổi. Rõ ràng tôi có thể vừa ôm vợ vừa việc cơ mà.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn ngoan ngoãn quay về.
Tôi không muốn ấy buồn.
Vừa mới họp với nhân viên xong, thế giới của tôi bỗng nhiên xuất hiện thứ gọi là “đạn mạc” — bình luận lướt qua trước mắt.
【Nữ chính bé bỏng của chúng ta đã ra nước ngoài trị bệnh suốt một năm, giờ cuối cùng cũng hồi phục rồi!】
【Nữ chính sắp gọi người mẫu nam kìa? Trời ơi kích thích quá, tôi muốn xem!!!】
【Nam chính đáng thương quá, sắp bị dàn trai đẹp vượt mặt rồi~】
“Tình hình tiếp theo, tôi sẽ họp qua online.”
Tôi buông một câu, rồi lao thẳng ra sân bay, bay xuyên đêm trở về.
Cướp vợ tôi á? Đừng hòng!
May mắn thay, lần này tôi lại kịp giữ ấy.
Tôi sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Bạn thấy sao?