Chương 7:
Khi chúng tôi đến nơi cũng đã khá muộn, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường từ lâu, không thể vào bên trong, người ở bên cạnh nạn nhân cũng bị đưa đi lấy lời khai.
Chúng tôi thấy Tôn Ly đang ngồi thẫn thờ ở tầng một.
Cô ấy không khác gì chúng tôi, chỉ là một sinh viên đại học bình thường, khuôn mặt của ấy trắng bệch, sợ đến nỗi mặt mũi phờ phạc, suy cho cùng chính ấy mới là người đang phải chịu đựng lời ng-uyền.
Lão Tứ và tôi lại chào hỏi ấy, cho biết danh tính của mình, mắt ấy sáng rực lên như tìm một vị cứu tinh:
"May quá cuối cùng các cậu cũng đến. Các cậu có cách để giải quyết chuyện này phải không. Cậu ấy đã bị như , bây giờ bọn tôicũng không còn an toàn nữa, tôi rất sợ...”
Chúng tôi cố gắng an ủi để ấy không quá sợ hãi, thật sự lòng tôi rối bời vì cũng không biết giải quyết như thế nào. Tôi bảo Lão Tứ liên lạc với Lão Đại và lão Tam, kể cho họ nghe về hình chuyện này.
Tôi ngẩng đầu lên, mặt trời bắt đầu lặn, tôi sợ mọi thứ càng trở nên phức tạp hơn nhiều.
Không lâu sau, Lão Tứ cúp máy rồi chạy lại :
“Họ không tìm thấy gì cả. Tòa nhà ấy bị bỏ hoang đã lâu vì cơ sở hạ tầng không phù hợp. Cũng không có vụ án m-ạ-n-g nào xảy ra ở tòa nhà thứ 4. ''
Tôi cũng đoán là sẽ không có tí manh mối gì.
Nhưng đúng khoảnh khắc đó…
Ngay tại bồn hoa ven hành lang dưới lầu trong khoa nội trú của bệnh viện K. Trong buổi tối mịt mù khi mặt trời lặn, thỉnh thoảng vẫn có bóng người qua lại.
Sau lưng Tôn Ly đột nhiên xuất hiện một bóng người màu đỏ!
Cô ta xuất hiện trong nháy mắt, tôi không biết từ đâu mà ra.
Tôi cứng đơ người, sợ đến mức nổi hết cả da gà. Đó là một hình ảnh khiến tôi không thể nào tin .
Một khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch, ẩn hiện sau làn tóc dài, với những sợi tóc rối bù. Khuôn miệng của ta rộng hơn bình thường, trông thật sự kinh khủng.
Cô ta mặc một chiếc váy cưới đỏ như m-á-u và rách nát tả tơi, tà váy vẫn nhẹ nhàng bay trong làn gió cuối chiều.
Tôi và Lão Tứ cứ ngơ người ra như thế, cả cơ thể không nhúc nhích .
Là dâu váy đỏ!
Tôn Ly dường như cũng nhận ra điều gì đó, ấy không dám quay đầu lại. Nhìn bộ dạng mặt cắt không còn một giọt m-á-u của chúng tôi, ấy biết sau lưng ấy đang có thứ gì. Cả người ấy run lên lẩy bẩy đến mức không thể kiểm soát nổi.
Bỗng nhiên môi ấy run rẩy dữ dội hơn, ấy không thể một lời nào hoàn chỉnh:
"Tôi..."
Còn chưa kịp xong, khuôn mặt của ấy đột nhiên biến dạng!
Phải, quả thực là đột nhiên biến dạng. Không hề có va chạm gì, cả khuôn mặt méo xệch đi, như bị một chiếc xe tải nặng hàng chục tấn đâm trực diện vào người.
Giữa xương trán của ấy xuất hiện một lỗ lớn, và dường như cả m-á-u tươi, cả những thứ bên trong đầu cũng trào hết ra ngoài.
Hai bên má của ấy đã hoàn toàn d-ậ-p nát, miệng ấy nát bấy như bị r-ạch, và từ trong miệng, những chiếc răng bắt đầu rơi vãi tung tóe lên mặt đất.
Tôi sợ đến mức ngã bệt xuống đất trong tuyệt vọng.
Tôn Ly từ từ gục xuống, với một dáng vẻ thảm thương không ra hình người.
Còn ma nữ màu đỏ đằng sau ấy thì đã biến mất không một dấu vết.
Bạn thấy sao?