CHƯƠNG 1:
Nghe đến hai chữ “ rể”, Lê Phi lập tức sụp đổ.
“Đừng gọi hắn là rể nữa! Đồ rác rưởi như hắn không xứng với danh xưng đó!”
“Lê! Phi! Chị ý lời !” Trương Chí Cường bật dậy, ép sát tới trước mặt chị ta, mặt mày vặn vẹo.
“Tôi là rác rưởi? Tôi là cặn bã? Vậy ai là người bảo tôi mấy chuyện đó hả?”
“Bây giờ chị đổ hết lên đầu tôi? Mơ đi! Nói cho mà biết, cái vụ này tôi không gánh đâu. Muốn tôi im thì trả tiền tổn thất cho tôi!”
Từ phòng ngủ vang lên tiếng mẹ chồng bật khóc, khóc đến mức Lê Húc muốn nổ não.
“Được rồi, đừng ồn nữa, có gì nhỏ thôi, đừng để hàng xóm nghe thấy.”
Tôi ngơ ngác: “Ơ, rốt cuộc mấy người đang cái gì? Chuyện gì xảy ra ?”
Không ai trả lời, cũng chẳng ai buồn liếc mắt đến tôi.
Tối hôm đó, lại là đêm yên tĩnh nhất tôi từng ở nhà họ Lê.
Sáng hôm sau, mẹ chồng mặt mũi phờ phạc ra bàn ăn, mệt mỏi với tôi:
“Con lấy váy cưới ra cho chị con thử một chút.”
“Ba con chẳng phải đã đưa tiền cưới rồi sao? Con chuyển cho rể con để ấy còn có cái ra mặt.”
“Với cả, ba mẹ con đưa cho con ba món nữ trang vàng đó, cũng đưa cho mẹ giữ giùm. Mẹ cất cho chắc.”
“Con còn trẻ, chưa hiểu chuyện cưới hỏi phức tạp thế nào đâu. Chị con cưới trước, cho con một cái mẫu, sau này con với Tiểu Húc sẽ dễ dàng hơn.”
Tôi gắp một miếng rau bỏ vào miệng.
“Mẹ, con nghĩ kỹ rồi, con vẫn quyết định tổ chức đám cưới.”
“Con cũng đang mang thai, tiệc cưới không thể nhường cho chị . Dù gì cũng còn hơn một tháng nữa, mẹ cứ lo cho chị trước đi, cùng lắm thì tụi con cưới sau liền đó.”
Mẹ chồng cau mày: “Sao mà ? Ở làng mình có quy định, một năm mỗi nhà chỉ một chuyện hỷ thôi.”
Tôi lau miệng, thong thả : “Nhưng nhà con cũng có quy định, đã phát thiệp cưới thì có chuyện gì cũng phải nhường đường cho lễ cưới.”
“Nói khó nghe thì năm đó chỗ con có người mẹ chồng chết, chưa đầy tháng sau con trai vẫn cưới vợ như thường.”
“Thời đại nhà Thanh mất mấy trăm năm rồi, còn bám mấy cái quy tắc vô lý đó gì? Dù sao thì đám cưới này con cũng cho bằng . Còn chuyện chị Lê Phi, mấy người tự lo liệu đi.”
Mặt mẹ chồng đen sì: “Cô—” Bà quay sang Lê Húc.
“Tiểu Húc, con gì đi chứ?”
Sắc mặt Lê Húc cũng khó coi không kém.
“Thừa Thừa, chẳng phải chúng ta đã bàn rồi sao? Nhường cho chị trước…”
Tôi đập đũa cái “cạch”.
“Tôi mà bàn với ? Không phải ép tôi sao?”
“Giờ tôi cũng có bầu rồi, dựa vào đâu mà phải nhường? Ba tôi đặt tiệc cưới 3 triệu 8 một bàn đấy, tôm hùm, bào ngư đều phải đặt trước!”
“Lê Húc, đám cưới này cưới cũng , không cưới cũng phải cưới. Vì đứa con trong bụng tôi, đám cưới này không thể nhường cho chị !”
Lê Húc há miệng, không gì.
Tôi đi vào phòng, thu dọn đồ chuẩn bị rời đi.
Lê Phi trong phòng đã nghe hết rõ ràng, đến lúc này mới chịu bước ra.
Nét mặt như ma ám: “Tống Thừa, mày cũng có bầu rồi mà còn dám lên mặt thế hả? Ai cho mày gan ?”
“Mấy thứ liên quan đến đám cưới đều phải để tao dùng. Nếu mày không đưa, tao sẽ bảo em tao cưới người khác, để con mày thành đồ không cha!”
“Còn nữa, chỉ cần mày dám bước ra khỏi cái cửa này, video tối hôm đó sẽ đăng lên mạng. Đến lúc đó, mày sẽ thành con đàn bà dụ dỗ rể, ráng mà chịu nhục đi!”
10
Lê Húc co rúm lại trong góc như con gà mắc mưa.
Tôi đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng dựa vào thằng đàn ông vô dụng này.
Xách vali lên, tôi tự mình bước vào thang máy.
Lên xe rồi tôi mới nhận tin nhắn từ Lê Húc.
“Còn mười lăm ngày nữa mới đến lễ cưới, em suy nghĩ lại đi.”
“Thừa Thừa, thật sự không muốn chuyện đi đến mức này. Chẳng phải chỉ là tiệc cưới thôi sao, em nhường cho chị một lần có không?”
“Dù gì mang thai mà lễ cưới cũng rất mệt. Mình có thể đợi sinh xong rồi tổ chức, đến lúc đó nhất định sẽ cho em một lễ cưới hoành tráng, ấm áp hơn.”
“Em không biết đâu, tối qua khi em không có ở nhà, … rể đã chuyện sai lầm.”
“Cả nhà bọn đều sắp sụp đổ rồi. Chị , nếu không có một lễ cưới lớn, chị ấy sẽ đi chết.”
“Em cũng không muốn trở thành hung thủ gián tiếp người đúng không? Vì , hãy giúp chị một lần này thôi. Nếu không, cả đời này sẽ không tha thứ cho em.”
Tôi thật không hiểu Lê Húc là ngu hay là ác.
Rõ ràng biết tôi là loại có thù tất báo, mà vẫn còn dám chơi trò cảm với tôi.
Sự thật là, từ khoảnh khắc ta để Trương Chí Cường vào phòng tôi, trong lòng tôi chỉ còn lại hận và mưu tính.
Nỗi nhục tôi gánh, nhà họ Lê phải trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần.
Tôi dĩ nhiên biết ly sữa hôm đó có vấn đề.
Bạn thấy sao?