Váy Cưới Còn Đây – Chương 3

Chương 3 VÁY CƯỚI CÒN ĐÂY

Tôi vẫn nghĩ, nếu chữa cho Lê Húc, thì người đàn ông này vẫn còn dùng .

Không ngờ, hóa ra Lê Húc cũng đang muốn “chữa” tôi.

4

Tôi ở trong phòng ngủ chính rất lâu, mãi sau Lê Húc mới bước vào.

Không cần đoán cũng biết, ta vừa đi chuyện với Lê Phi.

Nói những gì thì tôi không rõ, chỉ biết lúc quay lại, sắc mặt ta chẳng dễ coi chút nào.

Anh ta khoanh tay ngồi phịch xuống ghế, mặt khó chịu với tôi: “Tống Thừa, em có phải xem thường không?”

Tôi: Hả?

“Nếu em không xem thường , sao lại không tôn trọng người nhà như ?”

“Anh đã rồi, chị có ơn với . Dựa theo nguyên tắc ai cả đường đi lối về, em cũng nên coi chị ấy là ân nhân mới đúng, sao lại cứ muốn sự với chị ấy?”

“Còn nữa, đã nhịn rất nhiều lần không rồi, em thật sự quá hỗn với mẹ .”

“Mỗi lần nghe điện thoại là hét vào, cứ như sắp quát người ta đến nơi. Mẹ là phụ nữ nông thôn, lại bị bệnh tim, sao chịu nổi cách em chuyện như thế?”

“Em đã sắp về dâu nhà rồi, mấy tật xấu đó sửa đi là vừa. Không thì sau này khổ thân em thôi.”

Anh ta ra vẻ đạo lý lắm, khiến tôi nhất thời không biết phản ứng thế nào.

“Tôi khổ thân chỗ nào cơ?”

Lê Húc liếc tôi một cái: “Sau này em sinh con, ở cữ, chẳng phải đều phải nhờ mẹ chăm sao? Nếu bà ấy không ưa em, em nghĩ bà sẽ đối xử tốt với con em à?”

“Còn cả chị nữa, con chị ấy sinh trước con mình, nếu em mất lòng chị ấy, lỡ đâu chị ấy xúi con mình ăn hiếp con em thì sao?”

“Tống Thừa, em là con một, không hiểu việc có chị quan trọng thế nào. Anh mấy lời này chỉ để dạy em cách cư xử thôi.”

Anh ta nghe hùng hồn chính nghĩa như kiểu đang ban phát đạo lý cho tôi , khiến tôi phải bật .

“Tức là nếu tôi không đồng ý, sẽ đá tôi hả?”

Nghe , Lê Húc theo phản xạ lắc đầu: “Anh không .”

“Em theo bốn năm rồi, không thể bỏ em .”

“Không thì ra ngoài người ta dị nghị, danh tiếng của em biết sao. Anh không phải hạng người bạc bẽo như .”

Ờ, giỏi lắm.

Tôi đúng là mù mắt mới đi cái thể loại đầu óc teo tóp thế này.

Mà tôi cũng không phải loại con chịu uất ức.

Tôi đứng dậy, “bốp bốp” tặng Lê Húc hai cái bạt tai nảy lửa.

Âm thanh vang đến nỗi phòng bên cũng nghe rõ.

“Danh tiếng của tôi không cần lo. Đồ cặn bã, chia tay đi.”

“Cưới xin gì nữa, muốn cưới ai thì cưới, bà đây không hầu nữa.”

Lê Húc bị tát mà không dám phản kháng, chỉ ngồi đó trừng mắt tôi.

Tôi chẳng buồn lại, tự đi tắm rửa rồi tắt đèn đi ngủ.

Khi đó tôi còn chưa biết, cái nhà không biết xấu hổ này sẽ còn ra chuyện ghê tởm cỡ nào.

Nửa đêm, dù đang mơ màng ngủ, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Phía trên đầu giường cứ như có áp lực đè nặng.

Tôi mơ màng mở mắt ra.

Thấy Trương Chí Cường đang đứng ngay cạnh giường.

Anh ta cởi trần, một tay đang định thò vào trong chăn của tôi.

5

Tôi sợ đến mức hoảng loạn, theo bản năng rụt người lùi lại.

Rồi tôi xoay người, túm lấy ngón trỏ của hắn, bẻ mạnh một cái.

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, Trương Chí Cường quỳ rạp xuống đất.

Hắn còn chưa kịp lên tiếng, cửa phòng bỗng bị người đạp tung, Lê Phi hốt hoảng lao vào, vừa mở miệng đã gào lên: “Tống Thừa, sao em có thể quyến rũ Cường? Ảnh là rể tương lai của em đó!”

Lê Húc cũng theo vào, bộ như vừa bị dọa sợ: “Thừa Thừa, em… em thật không biết tự trọng.”

Hai người phối hợp diễn kịch, đổ cả chậu phân lên đầu tôi.

Tôi chống tay định ngồi dậy.

Nhưng rất nhanh nhận ra—quần áo trên người tôi đã bị cởi mất.

Nếu tôi không tỉnh kịp lúc, để Trương Chí Cường leo lên giường rồi, thì có mười cái miệng cũng không cãi .

Tôi nhớ rất rõ lúc ngủ đã khóa cửa, người cũng mặc đầy đủ.

Người duy nhất có thể chuyện đó—chính là Lê Húc.

Tôi giận dữ trừng mắt hắn: “Lê Húc, điên rồi à? Tôi là của !”

Lê Phi bật khinh khỉnh: “Nhìn ấy gì? Tất cả là lỗi của !”

“Cô sai nhất là dám đánh chồng mình.”

“Chuyện hôm nay là bài học cho , để hiểu rằng chúng tôi muốn dạy dỗ lúc nào chẳng .”

“Chỉ là A Húc thương , nên mới nhịn.”

“Đừng tưởng nhà có vài đồng tiền là có thể lên mặt. A Húc là đàn ông của , là bầu trời của . Sau này mà còn dám bắt nạt ảnh, tôi sẽ tung đoạn video hôm nay lên mạng.”

“Cô nghĩ xem, thân thể trần truồng của mình, có muốn bị đàn ông thiên hạ thấy không?”

Cô ta đắc ý liếc mắt ra hiệu cho Trương Chí Cường.

Trương Chí Cường lúc này mới chậm rãi đứng dậy rời đi.

Khi bước ra khỏi phòng, hắn ta còn liếc tôi bằng ánh mắt mờ ám, đen tối.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...