Váy Cưới Còn Đây – Chương 1

Chương 1 VÁY CƯỚI CÒN ĐÂY

Sắp đến ngày cưới, chị chồng tương lai lại bất ngờ báo có thai, nhất quyết đòi tổ chức đám cưới trước bọn tôi.

Cả nhà trai đều đồng ý, còn khuyên tôi nhịn một chút.

Theo phong tục thì một năm nhà trai chỉ tổ chức một chuyện vui, nên váy cưới tôi đặt gần chục triệu, tiệc cưới 3 triệu 8 một bàn với tôm hùm, giờ đều không dùng nữa.

Chị ta còn dày mặt : “Đã , hay là em để lại hết cho chị dùng nhé, coi như quà mừng cho cháu trai tương lai.”

Nhường, nhường, nhường cái đầu chị.

Tôi trông có giống kiểu người dễ bắt nạt à?

Bề ngoài tôi không gì, thực ra mỗi ngày đi xem mặt tám lần.

Tiệc cưới và váy cưới này, tuyệt đối không để phí!

1

Ngày Tết Đoan Ngọ, tôi theo trai về nhà, không ngờ lại phát hiện ra điều bất thường trong phòng tân hôn.

Chiếc giường có dấu hiệu bị người khác sử dụng, trong phòng còn có thêm vài đồ đạc lạ.

Thậm chí trong thùng rác đầu giường còn có bao cao su và cả mấy món đồ chơi người lớn chưa vứt đi.

Mặt tôi tối sầm lại, giọng lạnh tanh hỏi: “Là chuyện gì đây, Lê Húc?”

Bạn trai tôi cũng có chút hoảng, vội vàng gọi điện cho mẹ.

Vừa hỏi xong đã biết, sau khi tụi tôi lên thành phố việc sau Tết, chị – Lê Phi – vẫn ở luôn trong căn phòng tân hôn này.

Tôi nén giận giật lấy điện thoại: “Đây là phòng cưới của con với Lê Húc, chị Lê Phi dựa vào đâu mà dọn vào ở?”

Mẹ ta : “Ôi dào, người một nhà cả, tính toán gì, dọn vào rồi thì ở thôi mà.”

“Tôi tính toán? Bác có biết chị ta đã gì trên giường cưới của tôi và Lê Húc không?”

Tôi giận đến không chịu nổi, định quát lên thì Lê Húc giật lại điện thoại, cúp máy luôn.

Anh ta trừng mắt với tôi: “Tống Thừa, em đừng có mà nổi nóng vô lý.”

“Mẹ sức khỏe không tốt, lỡ bị em chọc giận thì sao?”

Anh ta còn dám câu đó.

Tôi lạnh mặt ta: “Được, tôi không mắng bác, tôi mắng . Chị có ý gì?”

“Thấy cái đống dơ trong thùng rác rồi chứ? Chị ta dắt đàn ông về ngủ trong phòng cưới của tụi mình, còn không dọn dẹp gì, lớn tuổi thế rồi mà không biết xấu hổ à?”

Nói thật, từ lần đầu gặp Lê Phi, tôi đã thấy không ưa nổi.

Ba mươi mấy tuổi mà cứ ăn mặc như sinh viên đại học, lại còn hay giả giọng ngây thơ nũng.

Rõ ràng lớn hơn tôi gần chục tuổi, mà cứ gọi tôi là “chị nhỏ”, đúng là đầu óc có vấn đề.

Tôi nghĩ bình thường cũng không gặp nhiều, nhắm một mắt cho qua.

Ai ngờ chị ta nước tới, lén dọn vào nhà tôi luôn.

Càng nghĩ càng tức, tôi cầm điện thoại định gọi cảnh sát.

Lê Húc thấy thì giữ tay tôi lại.

“Đủ rồi Tống Thừa, bớt bớt lại đi, đó là chị .”

“Cho dù… cho dù chị ấy có dọn vào, cùng lắm thì dọn dẹp là . Em nhường chị ấy một lần không sao?”

“Chị từ nhỏ sức khỏe yếu, hai việc một lúc để nuôi học đại học, vì mới trễ chuyện cưới xin.”

“Thừa Thừa, dù sao sau này mình cũng sống ở Bắc Thành, có mấy khi gặp chị ấy đâu. Em nể mặt , nhịn một lần nhé?”

Nhìn gương mặt tội nghiệp của Lê Húc, cơn giận trong lòng tôi cũng dịu xuống.

Thôi kệ, Lê Phi tuy có hơi điên điên, Lê Húc đối với tôi cũng không tệ.

Dù sao mẹ tôi cũng rồi, sau khi tụi tôi cưới sẽ mua một căn nhà ở Bắc Thành cho hai đứa.

Căn này thì nhường lại cho Lê Phi cũng .

Lê Húc bắt đầu dọn dẹp, thay drap giường, lau nhà.

Tôi đi xe mệt mỏi, lại sắp tới kỳ, người mệt rã rời.

Vừa định vào phòng nằm nghỉ thì nghe thấy tiếng mở khóa ở cửa.

Lê Phi thản nhiên đẩy cửa bước vào, phía sau còn dắt theo một người đàn ông to cao da ngăm.

Thấy tụi tôi, chị ta hơi sững lại, rồi kêu lên một tiếng:

“Lê Húc, em về rồi à? Sao lại lau nhà thế, đàn ông con trai gì mà việc đó chứ?”

“Thừa Thừa à, chị thật, phụ nữ thì nên đảm đang một chút, việc nhà phải giành . Để đàn ông là không may mắn đâu.”

Tôi sang Lê Húc đang đứng đực ra, cơn giận lại trào lên.

“Phụ nữ thì phải đảm đang à? Vậy chị lau sàn đi.”

Lê Phi tròn mắt: “Tôi lau? Sao tôi phải lau? Đây đâu phải nhà tôi.”

“Nhưng chị bẩn mà. Giường chiếu, sàn nhà, đồ chơi kia kìa, của chị hết đúng không?”

Tôi cầm cái hộp ném thẳng vào người chị ta, Lê Phi đỏ mặt tía tai.

Chị ta tức đến phát run, lại không dám nổi nóng.

Lật mắt giả vờ như muốn ngất.

“Trời ơi, em dâu còn chưa vào cửa mà đã leo đầu cưỡi cổ chị chồng rồi.”

“Tôi số khổ thật, cực khổ nuôi em trai, giờ lại gặp con nhỏ vô ơn thế này, tôi sống gì nữa.”

Chị ta vừa che mặt khóc lóc, vừa liếc mắt Lê Húc đầy ngụ ý.

Tiếc là nhà này tôi là phải.

Dưới sự uy nghiêm của tôi, Lê Húc chỉ biết nín thinh, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...