Váy Công Chúa Màu [...] – Chương 6

Chương 6

Ghét ư?

Ít nhất lúc này, tôi thực sự rất ghét.

Trong men say, tôi không thể hiểu nổi tại sao Lục Tây Châu đã có người trong lòng mà vẫn không buông tha cho tôi.

Không đợi tôi trả lời, Lục Tây Châu với hơi rượu nồng nặc lại hôn tôi lần nữa.

Trong không gian chật hẹp, sự mơ hồ và men say đan xen khiến bầu không khí càng thêm ngột ngạt.

Giữa những lần môi chạm môi, tôi nghe thấy .

“Cho dù em có ghét tôi, tôi cũng không muốn dừng lại.”

13

Đêm đó, kết thúc bằng việc tôi tát Lục Tây Châu một cái.

Sau khi với Chu Độ rằng gia đình tôi sẽ đến đón, tôi càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.

Lục Tây Châu đã cố cắn rách môi tôi, khiến kế hoạch tỏ của tôi hoàn toàn tan biến.

!!!

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, vừa mở điện thoại, tôi đã thấy hàng loạt tin nhắn từ một người.

Tất cả đều từ Lục Tây Châu.

“Bất kể em nghĩ thế nào, trong mắt tôi, chúng ta vẫn là vợ chồng.”

“Em muốn ở bên Chu Độ ư? Quên điều đó đi.”

“Điều luật hôn nhân số 1041, gia đình hôn nhân nhà nước bảo vệ, thực hiện chế độ hôn nhân một vợ một chồng, bình đẳng giới.”

“Điều luật hôn nhân số 1042, cấm kết hôn lần hai, cấm người đã có vợ hoặc chồng sống chung với người khác, cấm bạo lực gia đình, cấm ngược đãi và bỏ rơi thành viên gia đình!”

“Thẩm Dương, em thấy rõ chưa?”

“……”

Điều thu hút sự ý của tôi là ba tin nhắn cuối cùng.

Được gửi vào lúc bảy giờ sáng.

“Em dậy chưa?”

“Còn đau không?”

“Xuống đây đi, tôi mua thuốc mỡ cho em.”

Vậy nên…

Sau khi đưa tôi về nhà tối qua, ấy đã không rời đi sao?

Tôi kéo rèm cửa ra, quả nhiên thấy bóng dáng của ngồi trên ghế dài dưới lầu.

14

Tôi xuống lầu, tiện tay mang theo một cốc sữa đậu nành.

“Uống xong thì về nhà ngủ đi.”

Tôi tự nhủ với bản thân rằng, nếu không phải vì lo lắng thực sự sẽ nằm lì dưới lầu, tôi đã chẳng tốt bụng đến thế.

Anh nhận lấy cốc sữa.

Tôi liếc qua vết thương trên khóe miệng , có vẻ còn nặng hơn vết thương của tôi.

Người này đúng là chó thật, vì cắn tôi mà cũng tự cắn mình luôn.

Tôi thở dài và khuyên :

“Lục Tây Châu, mười năm sau, chúng ta đều có người khác trong lòng và chỉ chung sống vì nghĩa vụ.”

“Bây giờ chúng ta đều quay về quá khứ, có muốn lặp lại sai lầm đó không?”

Lục Tây Châu lạnh lùng cắt ngang lời tôi:

“Đừng mơ.”

“Tôi đã , em chỉ có thể ở bên tôi.”

Tôi tức giận muốn giậm chân.

“Sao lại ích kỷ thế? Trong lòng thích Từ Dương Dương đến c.h.ế.t mà không cho tôi theo đuổi hạnh phúc của mình à?”

Lục Tây Châu nhíu mày.

“Tôi không thích Từ Dương Dương.”

“Tôi đã ở trong phòng y tế khi chuyện với Từ Dương Dương, tôi nghe thấy hết.”

“Chính đã rằng không thích tôi, lấy quyền gì mà quản tôi?”

Lục Tây Châu khựng lại, chưa bao giờ rằng không thích Thẩm Dương.

Anh nhanh chóng nhận ra đây là một hiểu lầm.

“Thẩm Dương.”

“Câu ‘không phải’ mà tôi có nghĩa là, tôi không phải vì thích em mà từ chối ấy, mà là dù không có em, tôi cũng sẽ từ chối ấy.”

“Lúc đó đầu tôi đau quá, không muốn nhiều.”

“Nếu biết em ở đó, tôi đã giải thích rõ ràng rồi.”

Nghe tới đây, đầu óc tôi bắt đầu đau nhói.

“Ai mà tin .”

Tôi bĩu môi, đứng dậy chuẩn bị về nhà ngủ bù.

“Thẩm Dương.”

Lục Tây Châu gọi tôi lại.

Tôi dừng bước.

“Chân tôi đã khỏi rồi, tôi có thể đứng dậy.”

Tiếng gió thổi nhẹ bên tai.

Tôi nghe thấy giọng của Lục Tây Châu.

Trong giọng ấy, ẩn chứa một sự run rẩy không dễ nhận ra.

15

Khi đưa Chu Độ ra sân bay đi nước ngoài, cả hai gia đình chúng tôi đều có mặt.

Lúc Chu Độ đi qua cửa kiểm tra an ninh, quay lại mỉm với tôi.

Trên đường về nhà, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.

Có vẻ như trước khi tôi quay về quá khứ, Chu Độ cũng từng với tôi những lời này.

Nhưng đó là với Thẩm Dương thật sự 18 tuổi.

Khi ấy, Thẩm Dương chưa hiểu, và cũng không dám hiểu.

Tối hôm đó, cho dù có mượn rượu cớ, có lẽ tôi vẫn không thể tỏ .

Dù tôi quay lại thời trung học, tâm trí của tôi đã không còn là của một 18, 19 tuổi nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...