Vài chữ đơn giản khiến đầu óc tôi quay cuồng.
Nhân lúc ra ngoài nghe điện thoại, tôi mới hơi hồi phục lại bình tĩnh.
Chu Độ như là có ý gì?
Nếu trước đó tôi nghĩ mình nghe nhầm, thì lần này chắc chắn không phải nữa rồi chứ?
Khi đầu óc tôi còn đang rối bời, thì một giọng nữ căng thẳng vang lên ở cửa phòng y tế.
“Bác sĩ, học Lục đau đầu lắm, ơn giúp cậu ấy kiểm tra nhanh đi.”
Là Từ Dương Dương, và ngay sau đó là giọng của Lục Tây Châu.
“Không cần đâu, tôi chỉ nằm nghỉ một tiết học là .”
Từ Dương Dương lo lắng đến mức như sắp khóc.
“Thế sao ?”
Bên kia có tiếng lạo xạo, dường như là bác sĩ đang kiểm tra cho Lục Tây Châu.
Trong khi bác sĩ đi lấy thuốc, giọng có chút ngại ngùng của Từ Dương Dương vọng lại từ sau tấm rèm.
“Lục Tây Châu.”
“Cậu có phải vì thích Thẩm Dương mà từ chối lời tỏ của tôi không?”
Không gian rơi vào im lặng trong vài giây, tôi nắm chặt tấm ga giường, giả vờ như mình không tồn tại.
Một lúc lâu sau, giọng khàn khàn của Lục Tây Châu vang lên từ bên kia.
Anh : “Không phải.”
Từ Dương Dương vui vẻ cong môi .
“Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một vị đắng khó chịu dâng lên trong miệng, chính tôi cũng không rõ nguồn gốc của nó.
8
Vết thương bị nhiễm trùng, sáng hôm sau tôi sốt cao.
Là Chu Độ đã đưa tôi đi xin nghỉ học.
Tôi đứng ở hành lang cầu thang, đầu óc mơ màng đợi đưa về nhà.
Chuông tan học vừa reo không lâu, Lục Tây Châu bước ra từ lớp học ở phía bên kia hành lang.
Trên tay cầm một tờ đăng ký thi đấu toán học.
Tôi cúi đầu, chỉ lặng lẽ chằm chằm vào băng gạc trắng quấn quanh mắt cá chân của mình.
Đột nhiên, một bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng phía trên tôi.
Giọng lạnh lùng quen thuộc của Lục Tây Châu vang lên trên đỉnh đầu tôi.
“Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi.”
“Cần tôi đến nhà em dạy kèm không?”
Tôi ngẩng đầu lên, giọng khàn đến khó nghe: “Không cần, cảm ơn.”
Đúng lúc đó, Chu Độ đã cầm giấy nghỉ học từ văn phòng thầy chủ nhiệm bước ra.
Anh đỡ tôi và cùng tôi bước đi, rời xa người đứng phía sau.
Tôi nghĩ.
Có lẽ lần này, chúng tôi sẽ không còn bất kỳ liên quan nào đến nhau nữa, phải không?
Hy vọng những lời tôi đã với Lục Tây Châu trước đó sẽ nhớ mãi.
9
Sau kỳ nghỉ Tết, giáo viên sắp xếp lại chỗ ngồi theo thành tích cuối kỳ.
Lục Tây Châu là người chọn đầu tiên.
Anh bước vào lớp, thẳng tiến đến vị trí cũ của mình.
Chỗ ngồi dãy giữa, phía bên phải gần cửa sổ.
Khi đến lượt tôi, tôi chọn hàng thứ ba bên phải gần cửa sổ.
Nhìn ra ngoài là một hàng cây đào trong sân.
Đến cuối tháng ba khi hoa nở, chắc chắn sẽ rất đẹp.
…
Kể từ đó, tôi không chủ chuyện với Lục Tây Châu nữa.
Chỉ nghe trong buổi lễ trao thưởng, lại giành giải trong cuộc thi toán học.
Suất học bổng của trường chắc chắn sẽ thuộc về .
Nhưng vẫn quyết định tham gia kỳ thi đại học, nhường suất học bổng cho người khác.
Có lẽ muốn vào cùng một trường đại học với Từ Dương Dương.
Nhưng tất cả những điều đó không còn liên quan đến tôi nữa.
10
Ngày kết thúc kỳ thi đại học, lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ ràng rằng mình đã có một cơ hội lại cuộc đời.
Chuông reo, những cơn gió tự do ùa vào mặt tôi khi bước ra khỏi phòng thi.
Nhìn xung quanh, tôi thấy một học lao về phía trai của mình, gương mặt rạng ngời hạnh phúc.
Lúc ấy tôi chợt nhận ra.
Tôi chưa từng có một mối nào, và sau đó tôi đã kết hôn với Lục Tây Châu?
“Thẩm Dương, ở đây này.”
Chu Độ đứng không xa, vẫy tay gọi tôi cùng với gia đình tôi.
Tôi bất chợt nhớ lại.
Trước kỳ thi đại học, cùng bàn của tôi đã học xem bói.
Cô ấy :
“Thẩm Dương.”
“Tháng này rất thuận lợi cho chuyện cảm, tỷ lệ tỏ thành công lên tới 80%!”
Có phải đây là dấu hiệu từ trời cao, nhắc nhở tôi hãy bù đắp cho những tiếc nuối trong tương lai?
Vậy thì tôi sẽ mạnh dạn thử một lần, không quan trọng kết quả ra sao.
Bạn thấy sao?