Váy Công Chúa Màu [...] – Chương 3

Chương 3

Lục Tây Châu cầm bút lên, vừa giảng vừa hỏi vu vơ: “Không phải em ghét nhất môn vật lý sao?”

Nói xong, có vẻ nhận ra không hợp lý, nên thêm: “Tôi nghe em ngày nào cũng than thở với bè mà.”

Tôi cúi đầu, mắt trầm xuống.

“Tôi muốn thi vào một trường đại học ở nước ngoài, để tìm một người .”

Người đối diện bỗng ngừng lại, các khớp ngón tay trắng bệch.

Lục Tây Châu nhíu mày, sắc mặt đột nhiên lạnh lùng.

Anh đặt bút xuống, giọng lạnh nhạt: “Những bài còn lại tôi không nữa.”

Tôi: ???

Dối trá, tôi vừa thấy ấy chỉ mất ba phút để xong bài này mà.

ấy là học thần đấy.

Anh cái gì thế!!

Giống như mười năm sau, tính khí của Lục Tây Châu luôn thay đổi nhanh chóng.

Tôi chưa bao giờ hiểu .

Bầu không khí trở nên lạnh lẽo, và điện thoại của tôi đột nhiên kêu hai tiếng.

Là tin nhắn của Chu Độ.

“Thẩm Dương, ngày kia tôi về nước.”

“Đến đón tôi nhé?”

5

Chu Độ lần này về nước là để tham gia buổi diễn thuyết của những cựu học sinh xuất sắc.

Hơn một nửa số học sinh trong trường đã có mặt.

Tôi ngồi ở hàng ghế đầu, về bóng dáng nổi bật trên bục diễn thuyết.

Bên cạnh, những thì thầm bàn luận.

“Anh Chu đẹp trai quá, không biết có chưa.”

“Cậu đừng mơ nữa, nghe những bị ấy từ chối có thể xếp hàng từ đây đến tận Pháp rồi.”

“Anh ấy đẹp trai thế này, ai mà không lòng chứ.”

“…”

Tôi cũng thích Chu Độ, cũng như bao tuổi mới lớn khác.

Từ khi còn nhỏ, Chu Độ luôn là người nổi bật nhất trong nhóm của tôi.

Học giỏi, ngoại hình, gia thế, nhân cách, không có điều gì ở ấy là không xuất sắc.

Hầu như tất cả các tôi quen đều đã tỏ với ấy.

Lần mà tôi nhớ rõ nhất là khi một trong nhóm của chúng tôi công khai tỏ với Chu Độ.

Chu Độ mệt mỏi dựa vào ghế sofa, đưa tay ôm lấy cổ tôi.

“Các cậu đến gần tôi, đều không có ý định tốt đúng không?”

“Có vẻ như chỉ có Dương Dương là thật lòng coi tôi là trai.”

Tôi vừa hút nước trái cây, vừa cúi đầu áy náy.

Thật ra… tôi mới là người có mục đích không trong sáng nhất, chỉ là tôi nhát gan không dám tỏ mà thôi.

Nhìn buồn bã thất thần, tôi càng cảm thấy đau lòng hơn.

Tỏ thất bại đồng nghĩa với việc mất cả tư cách .

“…”

Tiếng vỗ tay rào rào kéo tôi trở lại thực tại, buổi diễn thuyết đã kết thúc.

6

Chu Độ tiến lại gần tôi.

“Diễn thuyết cả buổi, đói muốn c.h.ế.t rồi.”

Tôi và Chu Độ cùng nhau đi đến nhà ăn.

Khi ăn, không ít người về phía bàn chúng tôi.

Tôi cực kỳ ghét những ánh mắt dò xét này.

Ngay cả khi thu dọn khay đồ ăn cũng bị người ta liếc qua liếc lại.

Khi bước ra khỏi nhà ăn, tôi lẩm bẩm than phiền nhỏ:

“Người thích thật sự nhiều quá, đi đâu cũng giống như khỉ đột trong sở thú.”

Mặc dù tôi rất nhỏ, Chu Độ vẫn nghe thấy.

Anh đột nhiên hỏi tôi: “Vậy còn Dương Dương, em có thích không?”

Tôi không thể tin nổi ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt đầy ý của Chu Độ.

Ánh mắt thẳng như khiến tôi không khỏi nảy sinh một ảo tưởng.

Liệu có phải… ấy cũng thích tôi?

Chỉ một giây lơ đãng, tôi quên mất mình đang bước xuống bậc thang.

Chân tôi trượt một cái, ngã mạnh xuống đất.

7

Cầu thang rất dài.

Nếu không phải Chu Độ phản ứng nhanh kéo tôi lại, thì hôm nay tôi chắc phải vào ICU ăn cháo rồi.

May mắn là chỉ bị trầy xước ở mắt cá chân, bong một ít da và hơi bị trẹo chân.

Bác sĩ trường bôi thuốc cho tôi, đau đến mức tôi rơi nước mắt.

Sau khi bôi thuốc xong, bác sĩ bảo chúng tôi ngồi lại một lúc để theo dõi.

Chu Độ ngồi trên ghế cạnh giường, tay lật xem bài thi gần đây của tôi.

“Điểm của em tiến bộ nhanh đấy, đã có trường đại học nào nhắm đến chưa?”

“Anh còn nghe em đã thích ai rồi?”

Chu Độ có tài khoản trên diễn đàn của trường.

Tôi xấu hổ lắc đầu: “Không có, họ bịa đấy.”

“Về đại học thì… em vẫn chưa nghĩ ra.”

Chu Độ gấp bài thi của tôi lại, khóe miệng nở một nụ nhẹ.

“Vậy sau này em đến học đại học ở chỗ đi.”

“Anh có thể đợi em, Dương Dương.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...