Phần bình luận dưới bài viết đã có hàng trăm lượt.
Buổi sáng, ký ức về thời trung học ngày càng rõ ràng trong tôi.
Điều đầu tiên tôi nhớ ra là bài viết kỳ lạ này.
Không hiểu cái đầu óc thiếu đạo đức nào lại có thể nghĩ ra tiêu đề như thế.
Nếu tưởng tượng phong phú đến , sao không đi viết tiểu thuyết nhỉ?
Thời điểm đó, áp lực học tập lớp 12 rất lớn, cứ sau giờ học tôi lại ra phía sau tòa nhà dạy học để cho mèo hoang ăn.
Thời gian trôi qua, mèo từ chỗ đề phòng dần dần chủ cọ vào ống quần tôi.
Sau đó, mèo bị người ta đầu độc chết, và khi tôi chôn nó, tôi không kìm mà bật khóc nức nở.
Hoàn toàn không để ý rằng có người đang tỏ gần đó.
Người tỏ đó là kẻ đối đầu của tôi, và cũng là mối trắng trong lòng Lục Tây Châu: Từ Dương Dương.
Sau khi kết hôn với Lục Tây Châu, tôi từng nghe trợ lý riêng của kể lại rằng, Lục Tây Châu gặp tai nạn khi biết Từ Dương Dương sắp kết hôn ở nước ngoài và chạy theo tàu cao tốc vì .
Ngay cả khi đang hôn mê, cũng liên tục gọi hai chữ:
“Dương Dương.”
Nhưng tôi hiểu rất rõ con người của Từ Dương Dương.
Cô ta có một gương mặt thuần khiết, thích nhất là các học nghèo khó tranh giành cảm vì .
Cô ta thậm chí còn từng trước mặt mọi người:
“Nhìn bọn họ vì tôi mà từ từ sa ngã, thực sự có một cảm giác thành tựu không nên lời.”
…
Giải thích xong về sự kiện trên diễn đàn, tôi khô cả miệng, liền cầm chai nước khoáng trên bàn nhấp một ngụm.
Lục Tây Châu thì vẫn giữ nét mặt vô cảm, không biết có tin tôi hay không.
Sau một hồi lâu, mới thản nhiên :
“Ừm.”
“Em vừa uống nước của tôi.”
Tôi: “……”
4
Lục Tây Châu rất thiếu tiền.
Còn tôi thì lại có thừa tiền.
Tôi trả lương cao để dạy kèm tôi sau giờ học.
Mỗi ngày đều cố ý tránh Từ Dương Dương.
Lần này, tôi không muốn thấy Lục Tây Châu bị gãy chân nữa.
Dù không tôi, thường xuyên cãi vã với tôi, chưa bao giờ đối xử tệ với tôi sau khi chúng tôi kết hôn.
Dù biết rằng tôi kết hôn với chỉ để cứu công ty sắp sản của ba tôi, vẫn chấp nhận ngay mà không hề do dự.
Khi đến thư viện, Lục Tây Châu có vẻ không thoải mái lắm.
Hàng mi dài của lười nhác rũ xuống, những ngón tay thon dài khẽ xoa nhẹ vào trán.
Tôi mở sách ra, tò mò hỏi:
“Anh có thích tỏ với hôm đó không?”
Lục Tây Châu cúi mắt xuống, không rõ biểu cảm.
“Hỏi cái này gì?”
Tôi lắc đầu, mở hộp bút ra.
“Không có gì, chỉ muốn với thôi.”
“Dù có thích ấy bao nhiêu, sau này cũng phải đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu nhé.”
Có thể coi đây là một lời khuyên dành cho Lục Tây Châu.
Đôi mắt đen của ta yên tĩnh, dường như không hiểu tôi đang muốn điều gì.
Trong khoảnh khắc này, không biết vì sao, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác rất tồi tệ.
Có thể trong mắt tôi, Từ Dương Dương không phải là người tốt.
Nhưng biết đâu trong lòng Lục Tây Châu, Từ Dương Dương lại là người đáng để ấy hy sinh tất cả?
Không khí có phần ngượng ngùng, tôi tiện tay chỉ vào một bài tập vật lý.
“Không chuyện phiếm nữa.”
“Bài này tôi không hiểu, giảng cho tôi đi?”
Lục Tây Châu cầm bút lên, quét mắt qua đề bài rồi bắt đầu viết trên giấy nháp.
Anh cẩn thận giảng giải từng bước, mỗi bước cần dùng đến công thức nào.
Ngoài trời tuyết rơi, ngón tay cầm bút của đã đỏ tấy vì lạnh, những ngón tay mảnh mai và đẹp đẽ ấy còn có vài vết nứt vì bị cóng.
“Được rồi, rồi, tôi hiểu rồi.”
Tôi nhanh chóng giật lấy bút từ tay , thuận tay nhét một chiếc túi sưởi ấm vào lòng Lục Tây Châu.
Anh ngẩn ra trong giây lát.
Sau khi tỉnh táo lại, chỉ dám để tay mình trên lớp vỏ ngoài của túi sưởi.
Lục Tây Châu thời niên thiếu sao lại ngoan ngoãn thế này?
Vậy thì Lục Tây Châu lắm lời khi kết hôn với tôi mười năm sau chắc chắn là giả rồi?
Làm xong một bài tập, tôi lại chỉ đại vào một bài khác trong sách.
“Bài tập vật lý này tôi cũng không hiểu, giúp tôi xem nhé.”
Bạn thấy sao?