Váy Công Chúa Màu [...] – Chương 1

Chương 1

Tôi và Lục Tây Châu là cặp vợ chồng nổi tiếng trong giới thượng lưu với danh tiếng như một trò .

Anh vì mối thanh xuân mà tức giận đuổi theo tàu cao tốc, gặp tai nạn và mất đi đôi chân.

Còn tôi, thầm người thanh mai trúc mã suốt mười năm chưa bao giờ dám tỏ .

Sau khi kết hôn, chúng tôi ngày ngày sống trong oán hận.

Tôi châm chọc : “Đến đứng còn không đứng dậy nổi, còn học đòi người ta đi theo đuổi vợ à?”

Anh mỉa mai lại tôi: “Ai như có người nào đó, đến cả tỏ cũng không dám.”

Bỗng chốc, khi mở mắt ra, tôi đã quay về thời trung học.

Lần này, tôi quyết định sẽ lấy hết can đảm để tỏ với người thanh mai trúc mã.

Tối hôm đó, chàng trai với đôi chân lành lặn, mắt đỏ hoe, dồn tôi vào góc tường và hỏi: “Em thật sự muốn ở bên cậu ta sao? Em coi như đã c.h.ế.t rồi à?”

1

Tôi vừa lướt thấy một video trên mạng, trong đó một chàng trai thanh xuân thuần khiết tỏ công khai với người thanh mai trúc mã.

Tôi hứng khởi ôm lấy máy tính bảng và nhấn like ngay lập tức.

“Ôi trời ơi, thanh mai trúc mã muôn năm!”

“Đến khi 19 tuổi, tôi cũng phải có một mối như thế này!”

Lục Tây Châu, đang ngồi trên xe lăn, khép tập tài liệu lại, bực bội xoa xoa trán.

“Thẩm Dương, em có thể nhỏ hơn chút không?”

Dường như nhớ ra điều gì đó, khẽ nhạt:

“Năm đó ngay cả tỏ cũng không dám, em mà mong có mối sao?”

Tay tôi đột ngột dừng lại, cảm giác cay xè dâng lên nơi sống mũi.

Từ nhỏ, tôi đã thầm trúc mã Chu Độ.

Nhưng tôi quá sợ việc tỏ thất bại, sợ rằng chúng tôi sẽ không còn có thể nữa.

Cho đến năm năm trước, Chu Độ rời đi mà không lời từ biệt, sang nước ngoài phát triển sự nghiệp.

Tôi cũng vì gia đình sản mà bất ngờ kết hôn với Lục Tây Châu, người đã có một mối trắng mãi khắc ghi trong lòng.

Từ đó, mười năm thầm trôi qua vô nghĩa.

Càng nghĩ càng buồn, tôi đứng dậy định đi ngủ.

Khi đi ngang qua Lục Tây Châu, tôi càng tức hơn.

Không kiềm chế , tôi nhẹ nhàng đá vào xe lăn của :

“Ai như một số người, muốn học đòi người ta theo đuổi vợ, giờ đến đứng cũng không đứng nổi.”

“Em!”

Lục Tây Châu ngay lập tức tái mặt vì tức giận.

Trong ba năm hôn nhân với Lục Tây Châu, ngoài việc ở trên giường, tôi và chẳng có lúc nào thấy vừa mắt nhau.

Sau khi đáp trả khiến cứng họng, tâm trạng tôi lập tức nhẹ nhõm hơn hẳn.

Ngủ cũng thấy dễ chịu hơn.

2

Không biết tôi đã ngủ bao lâu, cánh tay dường như bị ai đó khẽ chạm vào.

Tôi nhíu mày, giọng bực bội: “Lục Tây Châu, đêm nay đừng quấy rối em nữa không?”

Bỗng nhiên có tiếng khúc khích vang lên bên tai.

“Haha, Thẩm Dương ngủ trong giờ học mơ mơ màng màng rồi à.”

“Xem ra lời đồn trên diễn đàn trường là thật, ấy thật sự thích học thần Lục Tây Châu đến phát điên.”

“Đúng thế, hôm trước khóc dữ dội như , hôm nay lại năng linh tinh.”

Giờ học? Diễn đàn trường? Cái quái gì thế này?

Tôi mơ màng mở mắt, và thấy Lục Tây Châu trong bộ đồng phục học sinh.

Khuôn mặt trắng trẻo của thoáng ửng đỏ.

Cho đến khi bị giáo viên đuổi ra khỏi lớp để đứng ngoài hành lang, tôi mới mơ hồ nhận ra.

Hình như tôi đã xuyên không rồi?

Tôi đã quay trở lại thời học sinh mười năm trước.

Mặt trời chiều nhuộm đỏ cả bầu trời, trong lớp vang lên tiếng đọc bài rành rọt.

Qua tấm kính cửa sổ, tôi thấy đôi chân lành lặn của Lục Tây Châu.

Và đôi giày trắng giản dị, có chút bung keo, vẫn sạch sẽ.

Ai có thể nghĩ rằng, cậu thiếu niên nghèo khó, ít này trong tương lai sẽ trở thành một nhân vật quyền lực trong giới kinh doanh.

3

Việc đầu tiên tôi sau khi quay lại là ôm lấy đùi lớn để tìm kiếm cơ hội!

Dù không thể ôm đùi lớn, ít nhất cũng có thể tạo ấn tượng tốt.

Buổi trưa, khi ăn ở căng tin, tôi ngồi đối diện với Lục Tây Châu.

Cậu thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt đen tuyền thẳng vào tôi.

“Có việc gì không?”

Tôi lấy điện thoại ra, mở diễn đàn trường và tìm một bài viết.

Đẩy nó về phía Lục Tây Châu.

“Bài viết trên diễn đàn: Hoa khôi Từ Dương Dương chặn đường tỏ với học thần Lục Tây Châu, Thẩm Dương nghi ngờ bị thất , nằm khóc trên bãi cỏ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...