2
“Ở ngoài không tiện giao lưu với học đâu, em quay lại đi, rút đơn xin chuyển chỗ đi…”
Anh ta cứ một mình như thể không cần tôi trả lời. Tôi bắt đầu thấy phiền, liền cúp máy luôn, sau đó cho số Hà Tuấn vào danh sách đen.
Hôm sau là ngày đầu huấn luyện quân sự, Trần Tiểu Nhiễm quả nhiên mặc váy công chúa đến.
Giữa một biển người mặc đồng phục xanh rì, chỉ mình ta nổi bật với chiếc váy hồng bồng bềnh.
Ngày càng có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía đó, Trần Tiểu Nhiễm thì đứng trong hàng đầy tự tin, tôi khiêu khích:
“Thẩm Đường, hôm qua cho cậu cơ hội ngắm váy của tớ mà không biết quý, hôm nay cậu đến gần tớ còn không có tư cách đâu!”
Tôi hơi cạn lời, cũng chẳng buồn đáp lại.
Không phản ứng gì, mặt Trần Tiểu Nhiễm bắt đầu khó coi.
Cô ta tức giận bước đến trước mặt tôi, giơ tay định đánh.
“Mày dám giả vờ không nghe tao hả?”
Đúng lúc đó, một tiếng còi vang lên, huấn luyện viên sải bước đi tới, nghiêm khắc quát:
“Làm gì đó? Trong trường cấm rối!”
“Còn em kia, mặc cái thứ gì kỳ dị thế kia? Mau đi thay ngay cho tôi!”
Trần Tiểu Nhiễm trước đó đã tìm hiểu kỹ ngoại hình của huấn luyện viên, giờ gặp người thật thì mắt sáng rực, chỉ muốn lao vào ôm chầm lấy ta.
Nhưng bị dội gáo nước lạnh, ta chỉ còn biết đỏ mặt cúi đầu, nhẹ nhàng nhấc váy lên nũng.
“Huấn luyện viên ơi, đồng phục quân sự thì thô ráp quá, da em lại rất nhạy cảm nữa.”
“Với lại thầy không thấy em mặc cái này đẹp hơn đồng phục à?”
Chưa hết câu, huấn luyện viên đã nghiêm khắc cắt lời ta:
“Tôi không quan tâm em ngày thường mặc gì, trong thời gian huấn luyện, em là một người lính, bắt buộc phải mặc đồng phục.”
“Mới ngày đầu mà đã công khai đánh người, lại còn ăn mặc kỳ quặc – chạy 10 vòng sân cho tôi.”
Trần Tiểu Nhiễm đứng ngây người tại chỗ, hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như .
Tiếng trầm trồ trong đám đông nhanh chóng chuyển thành tiếng nhạo.
Mặt Trần Tiểu Nhiễm đỏ bừng, bị trước toàn trường mà vẫn không quên lườm tôi đầy độc ác.
Lần này tôi không hề can thiệp gì, cứ tưởng chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
Không ngờ chưa qua nổi 12 tiếng, Hà Tuấn và Trần Tiểu Nhiễm đã cùng nhau chặn trước mặt tôi.
“Thẩm Đường! Cậu chặn số mình cả ngày không nhắn lại, là vì cố muốn chống đối Nhiễm Nhiễm đúng không? Mau xin lỗi cậu ấy đi!”
Trần Tiểu Nhiễm vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo, ngạo mạn:
“Chắc chắn là cậu đi xấu sau lưng, nên huấn luyện viên mới có ấn tượng xấu với mình, không chịu chấp nhận mình!”
“Bây giờ còn không biết điều, đợi khi nhà mình ra mặt, cậu nhất định sẽ hối hận!”
Tân sinh viên sau giờ huấn luyện chen chúc trong căng tin ăn cơm.
Sự xuất hiện của Hà Tuấn và Trần Tiểu Nhiễm lập tức thu hút bao ánh .
Người càng đông, hai người họ càng quá.
Hà Tuấn cau mày, lớn giọng quát tôi:
“Nhiễm Nhiễm là tiểu thư nhà giàu đấy, cậu mau xin lỗi đi, tôi là vì tốt cho cậu!”
Tôi “cạch” một tiếng đặt đũa xuống bàn, lạnh lùng :
“Anh bị bệnh hả? Có bệnh thì đi mà chữa.”
Tôi buồn nôn đến mức không chịu nổi, đứng dậy định rời đi thì Trần Tiểu Nhiễm đã chặn ngay trước mặt tôi.
“Thẩm Đường, dù gì tụi mình cũng là cùng lớp, nhà cậu khó khăn nên mới phải ăn cơm căng tin đúng không? Chỉ cần cậu xin lỗi là…”
Chưa kịp hết câu, ta bỗng nghiêng người, chìa tay hất tung khay cơm của tôi.
Canh dầu mỡ văng đầy người tôi, Trần Tiểu Nhiễm lại giả vờ trượt chân, ngã vào lòng Hà Tuấn rồi bật khóc:
“Mình chuyện đàng hoàng với cậu, còn chẳng định lấy quyền thế ra đè đầu cưỡi cổ, mà cậu lại hắt canh vào mình?”
Hà Tuấn tức đỏ cả mắt, giận dữ đẩy mạnh tôi một cái.
“Thẩm Đường! Đây là bắt nạt người khác! Đừng tưởng tôi sẽ bênh cậu! Tin không, chỉ cần một câu của Nhiễm Nhiễm là cậu bị đuổi học ngay lập tức!”
Tôi loạng choạng suýt ngã vào vũng canh trên sàn, đã nhịn hết nổi, bước tới tát cho mỗi đứa một cái rõ kêu.
Giữa tiếng thét chói tai của Trần Tiểu Nhiễm, tôi mặt không cảm .
“Nếu còn dám sự với tôi lần nữa, thì không chỉ là cái tát đâu.”
“Hà Tuấn, chia tay đi. Từ giờ trở đi, tôi với không còn bất cứ quan hệ gì.”
Bạn thấy sao?