10
Trình Hựu Lễ nghe tin tôi hẹn gặp Sở Cửu Từ, nhất quyết đòi đi cùng, là để "bảo vệ tôi".
"Không chỉ bảo vệ, tôi còn giúp cậu khiến Sở Cửu Từ tức điên."
Cậu ấy bất ngờ tiến gần, hai tay chống lên tường, nửa người hơi áp sát vào tôi.
"Đợi lát nữa Sở Cửu Từ đến, từ góc của cậu ta, chúng ta sẽ như đang hôn nhau say đắm."
Từ "hôn" phát ra từ một học bá nghiêm túc khiến tim tôi bất giác đập nhanh hơn vài nhịp.
"…Cảm ơn ý tốt của cậu, không cần đâu."
Tôi lắc đầu, xua đi những suy nghĩ mơ hồ.
"Tôi không muốn dùng cách mập mờ với một người để người khác tức giận."
"Với lại, tôi đã không còn cảm giác với Sở Cửu Từ, cố chọc tức cậu ta cũng chỉ là việc vô nghĩa."
Trình Hựu Lễ tiến sát hơn, :
"Tôi đã đến rồi, không tận dụng thì phí lắm. Hay là… cậu nghĩ lại một chút?"
Bốn mắt nhau, tôi cảm nhận mặt mình bắt đầu nóng lên.
Hơi thở của cậu ấy phả nhẹ vào cổ tôi, tôi có thể đếm từng sợi lông mi dài, cong như chiếc quạt nhỏ.
"Các người đang gì ?!"
Tôi bối rối quay lại, bắt gặp ánh mắt mất kiểm soát của Sở Cửu Từ.
Cậu ta như kẻ điên, lao tới tung một cú .
"Ai cho phép cậu đụng vào ấy? Chúng tôi đã hẹn nhau sau kỳ thi sẽ bên nhau mà!"
Trình Hựu Lễ hứng trọn cú , chỉ lạnh, tung chân đá thẳng vào đầu gối Sở Cửu Từ.
"Này , cậu còn chưa nhận ra sao? Hai người các cậu đã kết thúc rồi."
"Nói thẳng nhé, tôi thích Phùng Xuân. Ngay từ đầu năm học tôi đã thích ấy rồi. Tôi sẽ theo đuổi ấy, cậu không có quyền can thiệp."
"Mày…!"
Mắt Sở Cửu Từ đỏ rực, Trình Hựu Lễ như muốn nuốt chửng cậu ấy.
"Sở Cửu Từ! Cậu còn vào cậu ấy thử xem!"
Tôi cố chen vào giữa hai người, dang tay ra như một chiến binh quyết tử, che chắn cho Trình Hựu Lễ.
"Ha."
"Khi còn nhỏ, cậu cũng đã bảo vệ tôi như , không để bọn bắt cóc tôi."
Sở Cửu Từ thì thầm, rút từ túi ra một con dao gấp.
Tim tôi chợt thắt lại.
"Đừng … Mọi chuyện đã qua rồi."
Cậu ta dùng lực siết chặt con dao, rạch lên chính khuôn mặt mình.
Từ mũi xuống đường viền hàm, máu đỏ tươi chảy ra không ngừng.
Sở Cửu Từ dường như không cảm thấy đau đớn.
Cậu ta bật , nụ hóa thành nước mắt.
"Những gì nợ cậu, tôi sẽ trả hết."
"Phùng Xuân, cậu tha thứ cho tôi không?"
Tôi giật bắn mình, hoàn toàn không kịp ngăn cản.
"Thật điên rồ!"
Trình Hựu Lễ lạnh lùng, kéo tay tôi: "Đừng quan tâm đến cậu ta, Phùng Xuân, chúng ta đi thôi."
Tôi gạt tay cậu ấy ra:
"Đợi tôi một chút, tôi còn vài điều muốn ."
Đá con dao gấp văng ra xa, tôi :
"Sở Cửu Từ, cậu không cần ."
Tôi thở dài:
"Mục An Ca không sai. Vết sẹo trên mặt tôi đúng là không phù hợp với thẩm mỹ số đông. Tôi bị thương vì cứu cậu, nên cậu đối với tôi nhiều hơn là cảm giác áy náy, chứ không phải thật sự. Vì thế, ghét tôi chỉ là sớm hay muộn thôi."
"Không phải." Sở Cửu Từ nghẹn ngào.
"Không phải không thích, mà là thích quá nhiều."
"Cậu thật chân thành, thiện lương, chăm chỉ. Người trong cuộc không nhận ra, cậu chưa bao giờ biết mình tốt thế nào, thu hút ra sao."
"Cậu biết tôi nhớ thời cấp hai đến mức nào không? Khi đó cậu học không giỏi, tôi giúp cậu học. Có người chế giễu cậu, tôi đứng ra bênh vực."
"Nhưng sau này cậu ngày càng xuất sắc hơn, tự tin hơn, không còn dựa dẫm như trước, dần dần độc lập hơn, không còn cần tôi nữa."
"Tôi càng ngày càng lo lắng, càng ngày càng sợ mất cậu."
"Là Mục An Ca bày cho tôi cách này. Cô ta chỉ cần công khai vạch trần vết sẹo của cậu, cậu xấu hổ, cậu sẽ nhớ rằng chỉ có tôi cậu, chỉ có tôi chấp nhận mọi thứ của cậu."
Nước mắt hòa lẫn với máu, gương mặt Sở Cửu Từ trở nên méo mó, như một ác quỷ vừa từ địa ngục thoát ra.
Cậu ta run rẩy :
"Tôi chỉ thiếu cảm giác an toàn, chỉ muốn cậu chỉ thấy mình tôi. Tôi sai ở đâu?"
Một ý nghĩ vụt qua đầu, tôi hỏi cậu ta:
"Mục An Ca ngã cầu thang, không phải là tai nạn, đúng không?"
"Là tôi ." Sở Cửu Từ lạnh.
"Cô ta đáng đời."
Tôi thấy thật nực .
"Cậu lấy tư cách gì để thay tôi trả thù? Cậu quên rồi sao? Người tổn thương tôi sâu nhất, luôn là cậu."
"Yêu không phải là sự chiếm hữu bệnh hoạn. Làm ơn, dừng ngay những hành ích kỷ dưới danh nghĩa ."
Hôm sau, tôi gửi thư tố cáo hành vi bạo lực học đường của Sở Cửu Từ đến hiệu trưởng.
Sau khi xác minh, cậu ta bị buộc thôi học, phải chuyển đến một trường cấp ba hạng ba ở thành phố bên cạnh.
Ồ, còn khuôn mặt cậu ta, coi như xong rồi.
Buổi sáng, Trình Hựu Lễ kéo tôi vào lớp, giọng dịu dàng vang lên:
"Nhanh lên nào, Phùng Xuân, vào lớp thôi."
Ánh mặt trời đầu thu dịu dàng, tôi vén mái tóc ra sau tai, ngẩng cao đầu nở nụ .
(Hết)
Bạn thấy sao?