Vẫy Cánh – Chương 8

Mai Lâm mỉm , vỗ nhẹ lên vai tôi.

 

"Cuộc thi này rất danh giá, có thể cộng điểm trong tuyển sinh đại học. Phùng Xuân, không lầm em, cố gắng hơn nữa nhé."

 

Tôi nhận giấy chứng nhận, cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn , em sẽ cố gắng."

 

Trình Hựu Lễ và Nguyễn Dao cũng lần lượt chúc mừng tôi.

 

Lần đầu tiên bao quanh bởi những lời khen chân thành như , đầu óc tôi lại trở nên vô cùng sáng suốt.

 

Hóa ra, nhan sắc không phải là tấm vé thông hành trong cuộc đời này, năng lực mới là điều quan trọng.

 

So với câu "Bạn rất đẹp", tôi càng muốn nghe "Bạn rất giỏi", "Bạn rất thông minh", "Bạn rất mạnh mẽ".

 

Nhận ra điều này, tôi như khai sáng.

 

"Thành tích tốt thì sao? Cũng không thay đổi gương mặt xấu xí đó."

 

Mục An Ca nghiến răng một cách cay cú.

 

"Cô thật may mắn khi sống ở thời hiện đại, công nghệ trang điểm phát triển có thể che đi khuyết điểm."

 

"Không người đàn ông nào chịu mình suốt ngày trang điểm dày cộm đâu. Bị Sở Cửu Từ bỏ rơi là bài học rồi đấy, cẩn thận sau này ế luôn nhé."

 

Không đợi tôi trả lời, Trình Hựu Lễ đã đưa tay ra chắn trước tôi, như muốn bảo vệ.

 

"Cô nghĩ mình đẹp lắm à? Lớp phấn dày ba tấc cũng không che gân xanh trên cổ đâu."

 

Giọng cậu lạnh lùng:

 

"Thật gấp gáp muốn bộc lộ giới hạn giáo dưỡng thấp kém của mình à?"

 

Cảnh tượng náo loạn không nhỏ, thu hút nhiều người vây quanh.

 

Lần này, họ đứng về phía tôi, đồng loạt chỉ trích Mục An Ca ăn quá độc địa.

 

Nhìn bóng dáng Mục An Ca thất thểu rời đi, tôi không thấy hả hê chút nào.

 

Áp lực về ngoại hình đã đeo bám tôi hơn mười năm, cho đến hôm nay, tôi mới bừng tỉnh nhận ra:

 

Đó là biểu hiện của việc chưa hòa giải với chính mình.

 

Khi một người hoàn toàn chấp nhận bản thân, từ mái tóc rối bù đến lớp da chai ở gót chân, chấp nhận sự tồn tại của mình trong thế giới này, thì sẽ không còn cảm giác lo lắng hay tự ti nữa.

 

Cuộc sống còn dài, tôi sẽ học cách thương và chấp nhận bản thân mình.

 

Còn về chuyện "ế" hay không—

 

Hôn nhân không phải là điều bắt buộc trong cuộc đời. Thay vì đặt cược cuộc đời mình vào tay một người đàn ông, tôi muốn cố gắng để tự khẳng định giá trị của bản thân.

 

Buổi lễ trưởng thành kết thúc lúc tám giờ tối.

 

Khi tôi vào nhà vệ sinh thay đồ, bỗng nghe thấy tiếng khóc từ buồng bên cạnh.

 

"Bà có chút người nào không? Tôi đến kỳ, máu dính vào váy rồi, bảo bà mang cái băng vệ sinh đến mà bà cũng càm ràm."

 

Là Mục An Ca? Không phải ta đã về từ lâu rồi sao?

 

Nhà vệ sinh ban đêm rất yên tĩnh, giọng đặc trưng của Mai Lâm trong điện thoại vang lên, rõ mồn một.

 

"Tôi không có thời gian! Tôi đang chuẩn bị bài giảng."

 

"Ngày nào cũng chuyện này chuyện nọ, có thể yên lặng không? Học theo Phùng Xuân đi, con bé vừa chăm chỉ vừa giỏi giang. Còn thì sao? Ngoài việc trang điểm và đẹp thì có ích gì? Cô là học sinh chứ không phải vũ nữ!"

 

Giọng Mục An Ca the thé: "Phùng Xuân, Phùng Xuân! Lúc nào cũng là ta. Nếu bà thích ta đến thế, sao không nhận ta con đi!"

 

"Cô nghĩ tôi không muốn chắc? Tôi còn ước gì thế nữa!"

 

Mai Lâm tức giận :

 

"Tôi sao lại sinh ra đứa con không có chí tiến thủ như chứ!"

 

Mục An Ca nghẹn ngào:

 

"Đúng, tôi vô dụng, tôi không có chí tiến thủ. Mai Lâm, tôi cho bà biết, bà càng thích ta, tôi càng bắt nạt ta!"

 

"Không mong bà mang băng vệ sinh đến nữa. Máu tôi có chảy thành sông, bà cũng chẳng quan tâm. Tôi cúp máy đây!"

 

Không đợi Mai Lâm trả lời, Mục An Ca cúp máy cái rụp.

 

Đứng trong buồng vệ sinh, chiếc váy dính máu, Mục An Ca ngẩn người không biết phải gì.

 

Cộc cộc.

 

Có tiếng gõ nhẹ vào cửa buồng ta đang ở, một miếng băng vệ sinh đẩy qua khe hở phía dưới.

 

Mục An Ca sững người.

 

—Cô ta nhận ra bàn tay ấy, ngón tay thon dài, đầy vết chai do viết lách nhiều năm.

 

Là tay của Phùng Xuân.

 

Khi ta tuyệt vọng nhất, cần sự giúp đỡ nhất, mẹ ruột ta bỏ mặc không quan tâm.

 

Nhưng ta từng chế nhạo và bắt nạt, lại đưa cho ta miếng băng vệ sinh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...