Vẫy Cánh – Chương 5

Ánh mắt cậu ấy cố chấp, giọng như mang theo sự lo lắng và cầu xin. 

 "Chỉ cần… chúng ta như trước đây là ."

 

Tôi định rằng, chúng ta đã chẳng thể quay lại như trước nữa.

 

Nhưng dáng vẻ đáng thương của Sở Cửu Từ khiến tôi khó lòng mở lời.

 

Không khí ngột ngạt bao trùm.

 

Ngay lúc đó, Trình Hựu Lễ bước lên chắn tầm của tôi, gương mặt khẽ nhăn nhó, giọng nhẹ nhàng đầy khẩn cầu: 

 "Bạn cùng bàn, hôm nay giờ Thể dục tôi vô trật chân, cậu đưa tôi về nhà không?"

 

Như để củng cố thêm, cậu ấy nhíu mày, còn bộ như đang chịu đau, khẽ hít vào một hơi:

 

"Ôi trời, đau quá."

 

6

 

Đôi mắt tôi lập tức sáng lên: 

 "Vậy chúng ta đi thôi!"

 

Tôi dìu Trình Hựu Lễ đi một đoạn khá xa, vẫn cảm nhận ánh mắt của Sở Cửu Từ dõi theo sau lưng mình. 

 Ánh mắt ấy bướng bỉnh, u ám.

 

"Cãi nhau với trai à?" 

 Trình Hựu Lễ hỏi một cách thản nhiên, như thể vô .

 

Tôi nghẹn lại, vội vàng phản bác: 

 "Chúng tôi… không phải quan hệ như ."

 

Khóe môi cậu ấy cong lên một nụ nhẹ: 

 "Ồ."

 

Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi mở to mắt kinh ngạc: 

 "Hôm đó… người mà chúng tôi thấy là cậu?!"

 

Hai tháng trước, vào một buổi tối.

 

Sở Cửu Từ bảo đường lớn đông người, nên dẫn tôi đi qua một con hẻm vắng. 

 Ánh đèn đường kéo dài bóng hai người, cậu ấy đặt tay lên vai tôi, cúi xuống cẩn thận.

 

Tim tôi đập loạn nhịp, còn đang do dự không biết có nên chấp nhận hay không thì thoáng thấy bóng dáng một người cao gầy.

 

"Có người!"

 

Tôi vội đẩy Sở Cửu Từ ra, khiến môi cậu ấy chỉ kịp lướt qua má tôi.

 

Sở Cửu Từ quanh, vẻ mặt nghi hoặc: 

 "Làm gì có ai. Cậu nhầm rồi."

 

Tôi hồi hộp, như thể vừa bị bắt quả tang chuyện gì sai trái, vội vàng giục: 

 "Trễ rồi, mau đi thôi!"

 

"Đúng , là tôi." 

 Trình Hựu Lễ thừa nhận một cách thản nhiên.

 

Tôi lắp bắp, cố gắng giải thích: 

 "Không phải như cậu nghĩ đâu! Tôi… tôi không có sớm!"

 

Cậu ấy bật , tiếng trong trẻo, ấm áp như gió xuân: 

 "Tôi biết mà, cùng bàn."

 

"Ngày mai lớp tôi có trận bóng rổ với lớp 7, cậu có rảnh đến xem không?"

 

Câu hỏi bất ngờ khiến tôi khựng lại, chưa kịp phản ứng. 

 "Lớp 7… cậu sẽ đấu với Sở Cửu Từ à?"

 

"Nghe giọng điệu của cậu, có vẻ không tin tôi thắng nhỉ?"

 

Tôi gật đầu thành thật: 

 "Phải thật, cậu ấy chơi bóng rất giỏi."

 

Trình Hựu Lễ mỉm , đôi mắt sáng lên sự ranh mãnh: 

 "Vậy cá cược nhé. Nếu tôi thắng, cậu không chỉ phải đến xem mà còn phải mang nước cho tôi, chứ?"

 

"… Được."

 

Chiều hôm sau, trận bóng rổ 5v5 giữa lớp 6 và lớp 7 diễn ra tại sân trường.

 

Dù đứng cách xa, tôi vẫn cảm nhận ánh mắt của Sở Cửu Từ thẳng vào mình.

 

Từ trước đến nay, tôi luôn tránh xuất hiện ở những nơi đông người. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Sở Cửu Từ chơi bóng.

 

Thật sự rất đẹp trai. 

 Cậu ấy mặc chiếc áo bóng rổ màu đỏ rực, mồ hôi đổ ướt đẫm, phong thái đầy sức hút.

 

Khán đài chật cứng những với ánh mắt lấp lánh. 

 Mục An Ca cũng ở đó, hét cổ vũ rất nhiệt .

 

Ngược lại, Trình Hựu Lễ luôn mang hình ảnh một học bá điềm đạm, ít khi thấy hứng thú với thể thao.

 

Chỉ có Nguyễn Dao kéo tay tôi, hét to đến khản cả giọng: 

 "Trình Hựu Lễ! Xông lên nào! Bạn cùng bàn của cậu đang đấy!"

"..." 

 

 Tôi chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó mà chui vào.

 

Lúc đầu, lớp 7 với sự dẫn dắt của Sở Cửu Từ nhanh chóng chiếm thế thượng phong. Nhưng khi trận đấu bước vào giai đoạn kịch tính, Trình Hựu Lễ bất ngờ ném một cú 3 điểm đẹp mắt, lật ngược thế.

 

Khán đài im lặng vài giây, rồi tiếng "Wow!" vang lên không ngớt.

 

Trong giờ nghỉ giữa trận, tôi nghe Sở Cửu Từ dùng giọng mỉa mai hỏi: 

 "Không phải trật chân à? Sao giờ còn chơi ?"

 

Trình Hựu Lễ bình thản trả lời, nụ nhẹ trên môi: 

 "Khỏi rồi, nhờ cùng bàn chăm sóc tận ."

 

Sở Cửu Từ nhạt: 

 "Khỏi nhanh thế, đau thật hay giả?"

 

"Chỉ cần khiến ấy quan tâm, là đau đáng giá."

 

"…" 

 Sở Cửu Từ lạnh lùng mắng: 

 "Đúng là không biết xấu hổ."

 

Trình Hựu Lễ không giận, chỉ tay về phía Mục An Ca, tươi đáp: 

 "Sao so với cậu."

 

Nguyễn Dao hớn hở ra mặt, huých nhẹ vào tôi: 

 "Nước, đi đưa nước đi chứ."

 

"Nhưng mà…" 

 Trận đấu còn nửa trận nữa.

 

Chưa kịp hết câu, Trình Hựu Lễ đã giơ tay ra, không khách sáo lấy chai nước trên tay tôi: 

 "Cảm ơn, cùng bàn."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...