Vật Trong Tay Lật [...] – Chương 51

Nụ nở rộng trên môi Hoàng hậu: "Những ngày ở Quang Hoa tự này, bổn cung dần dần hiểu ra vì sao ngươi lại sủng ái như , chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Ta dùng hộ giáp tơ vàng nhẹ nhàng vuốt ve mắt trái, mỉm : "Ngày đó đánh cược một ván, cũng coi như thành công rồi."

Hoàng hậu : "Nếu ngày đó người vào cung không phải là Liễu Diệp mà là ngươi, có lẽ ngôi vị Hoàng hậu này đã bị ngươi cướp mất rồi. Thuở nhỏ Hoàng thượng bị ngã ngựa tổn thương mắt trái, từ đó để lại tâm bệnh, sợ nhất là người mình thương bên gối khinh thường mình. Sau khi vào cung hai năm, bổn cung phát hiện Hoàng thượng rất thích một tác, đó là thiếu nữ yểu điệu dịu dàng lấy tay che mắt trái, sau đó bổn cung nhanh chóng phát hiện ra Hoàng thượng luôn thích sủng ái một nữ tử đến cực điểm rồi đột nhiên vứt bỏ, nên bổn cung đã hỏi thăm, sau đó biết lý do những nữ tử đó thất sủng."

"Lý do gì ?"

"Bọn họ trả lời sai một câu hỏi, Hoàng thượng sẽ hỏi họ vào lúc cảm đang nồng say nhất, rằng có sẵn lòng mất đi mắt trái vì hắn ta không."

"Chẳng lẽ không có ai sẵn lòng sao?"

"Đương nhiên là có, bất kể bọn họ gì cũng vô dụng, bởi vì đáp án của câu hỏi này có đúng hay không đều phụ thuộc vào việc Hoàng thượng có tin hay không, trong lòng Hoàng thượng không tin bất kỳ ai trong số bọn họ sẵn lòng mất đi mắt trái cả."

"Nhưng Tiết Thường Khiết cũng đâu có mất mắt trái."

"Hoàng thượng quả thật sủng ái Tiết Thường Khiết đến cực điểm, thực ra câu hỏi đó của Hoàng thượng chỉ là hỏi cho có thôi, với người mà mình thực sự thương, sao Hoàng thượng nỡ lòng hủy hoại mắt trái của người đó chứ? Hoàng thượng hỏi như , chỉ là vì sợ người mình thương chê bai hắn ta mà thôi. Tiết Thường Khiết vốn nắm trong tay một ván cờ bất bại, nào ngờ lại bị ngươi vỡ."

Ta khẽ : "Phải giống như Hoàng thượng, mới có thể khiến hắn ta yên lòng ta, Tiết Thường Khiết luôn cần hắn ta dỗ dành, nâng niu, đương nhiên hắn ta sẽ thấy mệt mỏi, chán ngán." Ta Hoàng hậu: "Nhưng nương nương, nếu Hoàng thượng hỏi tỷ tỷ của ta có sẵn lòng mất đi mắt trái vì hắn ta không, tỷ tỷ ta chắc chắn sẽ. . ."

Hoàng hậu : "Tỷ tỷ ngươi vào cung quá muộn, hai, ba năm trước Hoàng thượng đã không hỏi nữa."

Ta chằm chằm vào nàng ta: "Vậy trong hai ba năm này, những phi tần một thời sủng ái trong cung, có cùng kết cục như tỷ tỷ ta không?"

Hoàng hậu đón ánh mắt của ta mà : "Nếu ta có thì sao?" Nàng ta đứng dậy: "Ban đầu Hoàng thượng hỏi câu đó xong thì bỏ mặc bọn họ, để họ tự sinh tự diệt, cũng không gì cả. Nhưng sau đó có một cung nữ sủng ái đến mức choáng váng, lại nũng nịu hỏi tại sao mình Hoàng thượng bị mù còn chưa đủ, sao lại muốn mù đôi mắt đẹp của nàng ta, nàng ta còn hỏi Hoàng thượng có phải đang ghen tị không."

Nụ trên mặt ta dần tắt.

Nụ của Hoàng hậu như mùa xuân: "Không biết Hoàng thượng và nàng ta đã những gì, đến cuối cùng Hoàng thượng nổi trận lôi đình, nhất định phải móc cả hai mắt nàng ta ra, khi bổn cung chạy đến thì đôi hộ giáp tơ vàng trên tay vừa hay rơi xuống đất, Hoàng thượng đã. . . cũng không biết sao cảnh tượng đó lại hợp ý Hoàng thượng đến thế, từ đó về sau, khi có người thịnh sủng trong cung, Hoàng thượng lại cần dùng đến đôi hộ giáp tơ vàng của bổn cung. Ta lại là người không hay ghen tuông, Hoàng thượng cần thì bổn cung cho người mang đến, nên phu thê chúng ta dần dần có sự ăn ý trong chuyện này."

Ta khẽ : "Thì ra là , mỗi lần Hoàng thượng đều mời Hoàng hậu nương nương đến, có lẽ những năm qua nương nương cũng đã đưa ra không ít ý tưởng, mới khiến cho từng màn kịch ở Phương Hoa điện ngày càng hay ho."

Hoàng hậu : "Bổn cung cũng không giấu ngươi, ban đầu là Hoàng thượng thích xem, sau này thì, bổn cung cũng không ghét xem, đưa ra vài ý tưởng trong lúc trò chuyện với Hoàng thượng thì quả thật là có. Những năm qua, tất cả những người Hoàng thượng sủng ái trong cung này, bổn cung đều ban thưởng những vật quý giá nhất, dù sao đợi khi bọn họ đến Phương Hoa điện, Hoàng thượng cũng thích thấy bọn họ mặc những thứ xa hoa trên người."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...