Vật Trong Tay Lật [...] – Chương 25

9. Biến cục - Trụ đá nghiêng

Bán Hạ sững sờ, rồi chợt hiểu ra: "Hóa ra vì thế mà Hoàng hậu muốn nương nương hãm Tiết Thường Khiết vào ngày mai."

Mộc Đàn ngơ ngác từ mặt nàng ta sang mặt ta: "Cái gì?"

Ta bất đắc dĩ : "Hữu Tướng qua đời, dù là cảm cữu sanh hay nghĩa quân thần, Hoàng thượng đều phải thể hiện một chút, dù biển hiện có gấp đến mấy thì cũng có thể đợi đến ngày mai." Ta ho nhẹ một tiếng: "Hắn ta vội vã đến phủ Hữu Tướng không phải vì Hữu Tướng đã chết, mà là vì Vũ Uy Hầu đã trở về."

Mộc Đàn càng thêm mơ hồ. Thấy trong nhất thời không rõ ràng , ta cũng hơi lười, nếu đuổi ta đi thì e rằng nàng ta lại thức trắng đêm, nên ta ra hiệu cho Bán Hạ pha thêm trà mới.

Ta mân mê hộ giáp bọc vàng trên đầu ngón tay: "Hiện giờ Hoàng thượng tới Hữu Tướng phủ để điếu tang, khi thấy Vũ Uy Hầu đau buồn tột độ tự nhiên phải an ủi vài câu. Trong lúc Vũ Uy Hầu khóc lóc kể về người huynh trưởng cả đời tận tâm vì nước thì Triệu Chỉ - đích tử của người huynh trưởng ấy cần cù việc bao năm mà vẫn chưa thăng chức bị người ta ám sát, m/áu tươi b.ắ.n tung tóe, kẻ ám sát lại lộ ra manh mối có dính dáng đến Tả Tướng. . ."

Mộc Đàn há hốc mồm ta: "Nương nương, sao người biết sẽ có người ám sát? Sao người biết kẻ ám sát sẽ bại lộ. . ."

Bán Hạ bực bội: "Tất nhiên là Hoàng hậu bảo người của Hữu Tướng phủ giả vờ ám sát, rồi đổ tội cho Tả Tướng."

Mộc Đàn kinh ngạc : "Hoàng hậu lại không tiếc để huynh trưởng bị thương để đổ tội cho Tiết tướng sao?"

Ta xoa bụng nhẹ: "Người trong cuộc, chỉ xem ai chịu bỏ vốn nhiều thôi."

Không đợi hàng mi dài của Mộc Đàn chớp xuống che kín đôi mắt, ta đã tiếp: "Đợi sau khi tra ra kẻ ám sát Tiết tướng sai khiến, có lẽ sẽ còn có một gia nhân trung trực mơ hồ ám chỉ cái c.h.ế.t của Hữu Tướng liên quan đến Tả Tướng phủ. Lúc đó Vũ Uy Hầu có thể nổi giận trước mặt Hoàng thượng, hét đòi đi gi*t Tiết Thanh Vân."

Mộc Đàn há hốc mồm: "Cái này, sao có thể như ?"

Ta nhẹ: "Sao lại không thể? Gây rối loạn, gi*t người bừa bãi chính là phong cách quân đội Bắc Tề hiện nay. Vũ Uy Hầu vốn thô lỗ, từng c.h.é.m c.h.ế.t quan tam phẩm triều đình chỉ vì vài câu cãi vã. Nếu Hoàng thượng không cho ông ta c.h.é.m Tiết Thanh Vân, thì hai bên có thể thương lượng giá cả. Vũ Uy Hầu sẽ Tiết Thanh Vân dám ra tay với Triệu Chỉ là vì Triệu Chỉ chỉ là Hình bộ Thượng thư, sẽ nếu Triệu Chỉ ngồi ở vị trí cao thì Tiết Thanh Vân đã không dám ra tay. Tuy miễn cưỡng, qua vài lần như , việc phong Vương cho Triệu Chỉ sẽ tự nhiên đưa ra trước Hoàng thượng."

Hoàng hậu tốn công sức dàn dựng vở kịch này, chỉ để Vũ Uy Hầu câu đó thôi sao?

Khóe môi ta hơi cong lên: "Chỉ để câu đó thôi."

Nhưng mà, mà. . .

Bán Hạ đưa trà mới cho ta, rồi với Mộc Đàn: "Triệu thị nắm quyền binh, quân lương lại bị triều đình kiểm soát. Nếu phong Vương khác họ, họ có thể nuôi binh riêng, danh chính ngôn thuận đòi đất phong và quân lương. Chỉ cần Triệu thị mở miệng câu đó, Hoàng thượng buộc phải bày tỏ thái độ. Hành ép buộc như , nếu không tìm lý do đủ thuyết phục, sao mở miệng ?"

Ta : "Một khi phong Vương, thuế má từ đất phong đủ để nuôi quân, Triệu thị sẽ không cần phải đi xin cơm từ Tiết Thanh Vân nữa."

Mộc Đàn cầm tách trà Bán Hạ đưa cho mà quên uống: "Triệu thị vốn đã nắm quyền binh, nếu lại có tiền bạc lương thực, chẳng phải bất cứ lúc nào cũng có thể. . ."

Bán Hạ tiếp lời: "Tạo phản."

Mộc Đàn vội : "Vậy sao Hoàng thượng đồng ý ?"

Bán Hạ ta, ta nhẹ: "Vì Hoàng thượng và Vũ Uy Hầu phải thương lượng. Phía Hoàng thượng, đại khái là phong Vương thì phải giao nộp hổ phù."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...