Mộc Đàn sững sờ, ta vẫn không dừng bước, nàng ta đành phải bước nhanh hai bước để theo kịp.
Mộc Đàn do dự hồi lâu, dường như không nỡ mở miệng, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Vậy nương nương cũng có thể với Hoàng hậu nương nương là vì mối thù của cha mẹ mà muốn gi*t Tiết Thường Khiết, sao phải tự vạch v. ế. t thương. . ."
Nàng ta hơi lúng túng cúi đầu: "Là Trúc Tâm bảo nô tỳ đứng ngoài cửa. Nô tỳ biết những gì nương nương chưa chắc đã hoàn toàn là sự thật, nương nương chắc hẳn đang lừa Hoàng hậu nương nương."
Ta : "Hoàng hậu ngay cả việc Hoàng thượng và Tiết Thường Khiết không rời nhau khi đến chùa Quang Hoa cũng biết, ngươi nghĩ việc điều tra lai lịch của một tỳ nữ Tiết phủ có khó khăn gì không? Những lời ta vừa , không có một chữ nào là giả dối."
Mộc Đàn lúng túng né tránh ánh mắt, không dám ta. Ta nhẹ: "Trúc Tâm là tâm phúc của Hoàng hậu, ta cho ngươi ra ngoài, nàng ta lại để ngươi ở ngay ngoài cửa, vừa đủ nghe cuộc đối thoại giữa ta và Hoàng hậu."
Mộc Đàn sững sờ, vẻ hoang mang trong mắt càng rõ: "Hoàng hậu có ý gì?"
Ta mỉm an ủi: "Cũng chỉ là nhắc nhở ngươi phải tuân thủ quy tắc, đồng thời cho ngươi biết ta cũng không hoàn toàn tin tưởng ngươi mà thôi. Ngươi nghe đến đâu thì bị đưa ra khỏi Phượng Linh điện?"
"Chính là, đứa con của Tiết Thường Khiết có thể không phải là của Hoàng thượng." Mộc Đàn lo lắng ta: "Có thật không ạ? Nương nương, sao có thể như ?"
Ta nhíu mày suy nghĩ: "Có thể là thật, cũng có thể là giả. Trước ngày mai, chỉ có Tiết Thường Khiết mới biết rõ đứa trẻ đó là của ai. Ngày mai ở Phật đường Từ Ninh cung, dù bên ta có xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đừng đến gần. Nếu Tiết Thường Khiết cam lòng hy sinh đứa trẻ trong bụng thì những gì Hoàng hậu phần lớn là sự thật. Nếu nàng ta tránh xa ta để bảo vệ thai nhi, phần lớn là giả."
Mộc Đàn ôm chặt bụng mình, vừa sợ hãi vừa xa lạ ta, giọng run rẩy: "Nương nương, người, thật sự cam lòng sao?"
Ta đón lấy cánh hoa mặc : "Cam lòng."
8. Thâm - Không nơi gửi gắm
Cao Thành bước nhanh từ cuối bức tường cao đến, Mộc Đàn lập tức căng thẳng co rúm lại.
Ta nhẹ, không trách Mộc Đàn sợ hãi đến . Chúng ta đã từng thấy Cao Thành bước nhanh như thế này, nửa năm trước, hắn ta cũng đã bước nhanh như , vượt qua ta đang co rúm run rẩy, vội vàng muốn ôm Tiết Thường Khiết vào lòng an ủi.
Đó là sự dịu dàng của Cao Thành và vẻ đắc ý của Tiết Thường Khiết, là cơn ác mộng khiến ta và Mộc Đàn kinh hãi suốt hơn một tháng.
Lúc này Cao Thành có chút giận dữ, vẻ giận dữ đó càng giống như đối với Tiết Thường Khiết, mang theo vẻ đau lòng thiên vị, mang theo vẻ chiều chuộng dung túng. Chỉ một cái, hắn ta đã cho ta biết bây giờ ta không còn như xưa nữa.
Nhưng nụ dịu dàng ấm áp của ta không thể sưởi ấm đầu ngón tay hơi lạnh của chính mình. Tư thế Cao Thành ôm ta cũng giống như lúc hắn ta ôm Tiết Thường Khiết.
Hắn ta dùng áo choàng lông chim vàng quấn lấy ta, giọng hơi khàn khàn giận dữ, đó là giọng mà Tiết Thường Khiết rất mê đắm: "Không phải bảo nàng đợi trẫm ở Tiêu Phòng điện sao? Sao lại không nghe lời?"
Ta thuận thế bàn tay đang nắm gáy mình mà dựa vào lòng hắn ta, cũng giọng mũi: "Hoàng thượng mãi không đến, chắc là đã đến Xuân Hoa điện rồi, thần thiếp đương nhiên phải đến cáo trạng với Hoàng hậu nương nương."
m cuối của ta như một cái móc nhỏ, ôm chặt lấy Cao Thành, dùng trán cọ vào vai hắn ta, như thể đang ấm ức lắm , đang nức nở nghẹn ngào rơi lệ. Khi Tiết Thường Khiết có biểu hiện như , Cao Thành gần như đau lòng đến nghẹt thở.
Trong mắt Cao Thành lập tức bùng lên vài đốm lửa hòa tan băng giá, bàn tay nắm gáy ta của hắn dường như rất muốn dùng sức ấn ta vào cơ thể mình, hắn ta không dùng sức. Hắn ta dùng tay kia đặt lên bụng ta, ẩm ướt và ấm áp.
Bạn thấy sao?