Ta cảm thấy đây là một biểu cảm rất đẹp, ánh mắt Mộc Đàn lại né tránh như thể vừa thấy quỷ, cúi đầu khóc: "Nương nương, xin nương nương cứu nô tỳ, chỉ cần con của nô tỳ có thể sống sót, nô tỳ gì cũng ."
5. Cố nhân - Tình xưa
Khi hoa mặc rơi như mưa trong cung, ta như một con mèo lười biếng nằm trong vòng tay Cao Thành, Cao Thành cũng ôm ta một cách lười nhác, vòng tay hắn ta ẩm ướt mà dịu dàng, như đang chìm trong nước, như đang rơi xuống, như mộng ảo trước khi ngất đi.
Khi ta mất đứa con đầu tiên, cũng có cảm giác chông chênh như thế này.
Ta đưa tay ra đón cánh hoa mặc đang rơi, vòng tay dịu dàng của Cao Thành bỗng cứng lại, hắn ta chằm chằm vào ta: "Là nàng?"
Ta lười biếng: "Hoàng thượng gì ?"
Vẻ mặt Cao Thành là sự ngạc nhiên vui mừng, cách hắn ta thể hiện niềm vui đó là những nụ hôn t. hô bạo, nghẹt thở.
Ta đã quá rõ tính cách của hắn ta, vì ta thuận theo đáp lại, Cao Thành lại không mất kiểm soát như đêm trên đài múa trống Khương đó, hắn ta nắm lấy gáy ta, cướp đoạt môi răng ta, vẫn luôn giữ khoảng cách, không ép vào cái bụng đang nhô cao của ta.
Đã hơn sáu tháng rồi, lại to hơn cả bụng tám tháng của người khác.
Trong cung đồn đại khắp nơi, rằng đứa bé này của ta không biết là con ai. Hai tháng trước Cao Thành cờ nghe một chút, ta đã thấy tuyết đỏ bay khắp trời, ta tuyết đỏ rạng rỡ như khói mù, Mộc Đàn và Bán Hạ sợ hãi đến mức hai ngày không ăn nổi cơm.
Tin đồn có biến mất hay không ta không biết, ít nhất không còn truyền đến tai ta nữa.
Tiết Thường Khiết thăng phi, Tả Tướng tiếp quản Binh bộ, Tiết thị vẫn thánh sủng.
Hữu Tướng đã ba ngày không ăn uống gì, Hoàng hậu nương nương đau lòng, ngoài việc dẫn một đám Thái y về Hữu Tướng phủ tận hiếu, thì chỉ đóng cửa lễ Phật ở Phượng Linh cung, ngay cả việc bọn ta vấn an cũng miễn.
Tuy nhiên, khi Tiết Thường Khiết có thai phong Thục Phi, Hoàng hậu nương nương lại có tâm trạng gọi ta đến Phượng Linh cung đánh cờ.
Phượng liễn của ta vẫn theo quy cách của Hoàng hậu, vì Cao Thành thích, Hoàng hậu ngầm cho phép, Tiết Thường Khiết dù ghen ghét cũng đành bất lực.
Bây giờ không ai dám kéo ta xuống khỏi phượng liễn nữa, kể cả Tiết Thường Khiết cũng không .
Ta nhẹ nhàng vuốt ve bụng, thai nhi đang đá ta, nó rất thông minh, ngay cả ta đang nghĩ gì nó cũng biết, mới đó đã vội vàng báo thù rồi. Nhưng nó lại rất hiểu chuyện, ngay khi ta bước vào Phượng Linh cung, nó lập tức im lặng, có lẽ nó ta hơn cả phụ thân nó.
Mộc Đàn cũng đang mang thai, mặt tái nhợt ra đón ta, lại sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Hoàng hậu đã sớm sai người giám sát viện tử của ta bên ngoài cung, cha mẹ thân tộc của Mộc Đàn lại rơi vào tay Hoàng hậu.
Hoàng hậu đối xử với ta vẫn ôn hòa, trong hai tháng này, ánh mắt nàng ta ta thường u ám như một cái giếng sâu, khó trách Mộc Đàn mới đến nửa ngày đã trở nên nơm nớp lo sự như .
Ta khó nhọc hành lễ với Hoàng hậu, Trúc Tâm vội đến đỡ ta: "Thai này của Quý phi nương nương tuy mới sáu tháng, cái bụng này, e rằng bây giờ sinh ra cũng sống ."
Ta với Hoàng hậu: "Vì chúng ta phải nhanh lên thôi, nếu chậm hơn e rằng đứa bé này sẽ lấy mạng của ta mất."
Trong ánh mắt Hoàng hậu có chút xót thương: "Liễu Diệp, dù sao cũng là cốt nhục của ngươi, ngay cả bổn cung cũng có chút không nỡ, ngươi thật sự không tiếc sao?"
Ta vuốt ve cái bụng to, nhíu mày lo lắng : "Thần thiếp chỉ sợ đau thôi, lúc đó nương nương nhất định phải bảo Thái y dùng nhiều thuốc giảm đau."
Hoàng hậu lắc đầu bất lực: "Thôi , ngươi mới mười sáu tuổi, gì có tấm lòng của một mẫu thân chứ? Dù sao cũng còn trẻ, sau này chắc chắn sẽ có con thôi," Nàng ta bước lại gần vuốt ve bụng ta: "Hơn nữa Trúc Tâm cũng đúng, không chừng đứa bé này mệnh lớn, có thể sống sót đấy."
Bạn thấy sao?