Đôi mắt hắn hơi đỏ: “Đừng gọi ta là ca ca… Giang Chiêu, ta nhiều lời như , không phải để cùng ngươi huynh muội…”
Ta lại ngắt lời hắn: “Thẩm Dư Bạch, ta đã thành thân rồi.”
“Là chính ngươi , phải chia tay trong yên ổn. Ta đã gả, gặp người xứng đáng, Tạ Cảnh rất thương ta, ta cũng sẽ dần dần hắn. Ngươi nên chúc phúc cho chúng ta.”
Thẩm Dư Bạch như bị ta chọc tức đến bật .
Hắn tung chân đá mạnh lên trục xe ngựa, ngựa bị hoảng giật mình dựng vó hí vang.
Ta theo bản năng né sang một bên.
Thẩm Dư Bạch nghiến răng, đưa tay định kéo ta lại: “Tạ Cảnh cái tên rùa đen ấy, đoạt mất người của gia, còn muốn gia chúc phúc?”
Ta tránh khỏi tay hắn, cụp mắt khẽ : “Bao người đang , ngươi chớ để ta khó xử.”
“Thanh danh ta đã mất một lần rồi, Thẩm Dư Bạch, ngươi buông tha cho ta đi, coi như ta cầu ngươi.”
Nói đến cuối câu, ta gần như nghẹn ngào, giọng run rẩy.
Hắn ta thật lâu, lồng ngực phập phồng kịch liệt, rồi ngửa đầu lên trời.
Chẳng bao lâu sau, hắn cúi đầu, thu tay về, lùi một bước kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Chốc lát, Tạ Cảnh đến nơi.
Hắn cảnh giác Thẩm Dư Bạch, nắm chặt tay ta, chắn trước mặt, như muốn che chở tất thảy gió mưa cho ta.
Lồng ngực rộng lớn của hắn khiến ta thấy yên lòng chưa từng có.
Lo rằng hai người lại tranh chấp, ta vội kéo tay áo hắn: “Chúng ta về thôi, Bá Ngọc.”
Thẩm Dư Bạch xoay người.
Tạ Cảnh cúi người, bế bổng ta đặt lên xe ngựa. Khi hắn đặt chân định lên theo, bên ngoài vang lên tiếng gọi của Thẩm Dư Bạch:
“Tạ Cảnh, nếu ngươi dám bạc đãi nàng, gia sẽ lập tức đón nàng về phủ.”
Tạ Cảnh khựng lại, bật khẽ khinh: “Ngươi sẽ chẳng có cơ hội ấy đâu.”
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, kéo ta vào lòng.
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, bóng dáng Thẩm Dư Bạch dần khuất xa, song hắn vẫn đứng yên nơi đó, mắt dõi theo mãi không thôi.
“Luyến tiếc đến thế, giờ quay lại tìm hắn vẫn còn kịp.”
Giọng lạnh nhạt vang bên tai, ta quay đầu, chỉ thấy Tạ Cảnh đang mặt mày u ám.
“Ngươi đang ghen sao, Tạ Cảnh?”
Ánh mắt Tạ Cảnh khẽ run, vội quay mặt đi: “Không có.”
Ta khẽ “ồ” một tiếng, như đã hiểu: “Vậy nếu ta thật sự quay lại tìm hắn, tối nay nào đó sẽ không còn ai ôm vò rượu mà khóc nữa nhỉ?”
Người sau lưng ta lập tức căng cứng toàn thân, quay đầu ta, ánh mắt lộ rõ hoảng hốt.
Gương mặt vốn lạnh lùng nghiêm nghị nay bỗng chốc đỏ ửng lên.
Ta bật , nghiêng người hôn nhẹ lên yết hầu của hắn: “Dọa ngươi thôi, ta không đi đâu cả.”
HẾT
Bạn thấy sao?