Vật Hy Sinh Mười [...] – Chương 7

CHƯƠNG 7

Khóc?
Tạ Cảnh?

Hai chữ này, sao nghe chẳng có chút liên hệ nào.

Ma ma đến hứng khởi, chẳng dừng lại :
“Tiểu công gia xưa nay vốn tính lạnh lẽo, ít giao du hữu. Ban đầu vốn chẳng có ý định qua lại với thiếu lang quân họ Thẩm. Năm tám tuổi, ngài ấy trốn ra khỏi phủ, chẳng may bị thích khách bám theo, may mắn có một tiểu ăn mày ra tay cứu giúp, dụ đám sát thủ đi, tiểu công gia mới thoát chết quay về Quốc công phủ.”

“Từ đó, ngài ấy vẫn luôn tìm kiếm tiểu ăn mày kia. Mà cũng lạ, như thể người ấy bốc hơi khỏi nhân gian, tìm khắp kinh thành cũng chẳng thấy. Vì , tiểu công gia buồn bã, mấy ngày liền chẳng ăn chẳng ngủ.”

“Mãi đến năm sau, tiểu công gia theo cha mẹ đến Tướng phủ mừng thọ lão phu nhân, trở về liền chủ kết giao cùng thiếu lang quân họ Thẩm… Từ đó kết thành bằng hữu.”

Lời của ma ma như đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, gợn sóng lan xa, không cách nào bình yên trở lại.

Kỳ thực, chuyện nàng kể, ta vẫn còn nhớ.

Năm năm tuổi, ta từng với một tiểu thiếu gia ăn vận quý khí mặt mũi lấm lem:

“Ta giúp ngươi dụ bọn thích khách đi, sau đó, ngươi phải cho ta tiền. Một trăm… không, năm trăm đồng tiền đồng!”

Nhưng về sau, ta chẳng còn gặp lại hắn.

Ta tưởng hắn nuốt lời, vì mà giận hắn suốt bao năm.

Nào ngờ… hắn vẫn luôn tìm ta.

Những hoài nghi hôm ở Quốc công phủ nay đều chứng thực.

Đôi vòng ngọc khảm vàng trên cổ tay bỗng trở nên nóng rực.

Khi ta hoàn hồn, mới phát hiện mình đã đứng nơi con đường trước hoàng cung.

Bốn phía đều là phu nhân quý tộc đến đón lang quân nhà mình sau buổi lâm triều.

Ta chẳng giỏi chuyện trò cùng họ, chỉ khẽ gật đầu chào, định quay về xe ngựa đợi.

Chợt một thân ảnh xông tới, túm lấy tay ta, tát một cái thật mạnh:

“Tiện nhân! Hết dụ dỗ Thẩm Dư Bạch, lại đến Tạ Cảnh!”

“Ngươi rốt cuộc cho bọn họ uống thứ mê hồn dược gì, mà hết người này đến người kia đều say ngươi như điếu đổ?”

Từ miệng nàng ta, ta mới biết — hôm qua, sau khi Thẩm Dư Bạch trở về liền nổi trận lôi đình.

Hắn đòi hủy hôn với Tống Tri Vi, muốn Tướng gia cùng lão phu nhân đón ta về phủ.

Tiểu bá vương xưa nay đã quen ngang ngược, hễ ai gần gũi đều bị liên lụy: kẻ thì bị thương, người thì bỏ chạy.

Cuối cùng, vẫn là Tướng gia phải lấy gia pháp ra, đánh hắn hai mươi trượng, hắn mới chịu yên.

Nhưng sáng hôm sau, hắn liền cạo sạch tóc.Hắn uy hiếp Tướng gia:
“Nếu không hủy hôn, hôm nay gia liền xuống tóc đi chùa, hôn sự này ai thích thì người đó cưới!”

Tống Tri Vi mắt đỏ như máu, gần như sụp đổ.

Nàng xong, lại muốn giơ tay tát ta thêm cái nữa.

Ngay lúc ấy, một thân ảnh từ đâu lao tới, chụp lấy cổ tay nàng.

8

Bao nhiêu ôn nhu thuở trước đều tan thành mây khói, Thẩm Dư Bạch sắc mặt lạnh lẽo, hung hăng đẩy Tống Tri Vi ra: “Tống Tri Vi, ngươi chớ có quá phận.”

Có lẽ xưa nay chưa từng chịu lạnh nhạt từ hắn, Tống Tri Vi thoắt chốc mặt trắng bệch.

Thẩm Dư Bạch sai hạ nhân đưa nàng đi.

Dù tóc hắn đã bị cạo sạch, dung mạo vẫn tuấn mỹ phi phàm.

Hắn ta, tựa muốn lại thôi: “Xin lỗi, Chiêu Chiêu, ta không ngờ Tạ Cảnh lại càn… Vốn dĩ ta chỉ muốn ngươi diễn một vở kịch mà thôi.”

“Hôm qua ta nghĩ cả một đêm, chợt thấy bao năm nay, ta e là đã lầm mất rồi. Có lẽ, ta… không thật sự thích Tống Tri Vi.”

“Bao năm qua, người luôn ở bên ta là ngươi, cùng ta sáng sớm chiều hôm là ngươi, cùng ta vào sinh ra tử cũng là ngươi. Chúng ta quá đỗi quen thuộc nhau rồi, Chiêu Chiêu, ta chưa từng nghĩ, ngươi sẽ rời xa ta.”

“Phụ thân ta đã đáp ứng hủy hôn ước với Tống Tri Vi. Chiêu Chiêu, ngươi…”

“Ca ca,” ta cắt lời hắn, “đa tạ mười sáu năm qua đã chiếu cố.”

Thẩm Dư Bạch lập tức sững sờ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...