Vào Ngày Thi Đại [...] – Chương 7

Chương 7

Khi giao diện tra cứu hiện lên, điểm 0 của tôi và Lâm Uyển Nhu hiện rõ ràng trước mắt.

Ba mẹ tôi lập tức rạng rỡ, ôm chầm lấy Lâm Uyển Nhu.

“Chúc mừng con ! Cuối cùng con đã toại nguyện rồi!”

Được rồi, bọn họ giờ thậm chí không buồn giả vờ nữa.

Lâm Uyển Nhu cũng vui mừng, đang định điều gì đó, thì đột nhiên bên tai vang lên giọng cơ học của hệ thống.

“Đổi điểm kỳ thi đại học thất bại, ký chủ sắp phải nhận hình .”

Vừa dứt lời, cơn đau vạn tiễn xuyên tâm lập tức bao trùm lấy Lâm Uyển Nhu.

Cô ta hét lên thảm thiết, đau đớn đến mức co quắp trên nền đất, run rẩy không ngừng.

Ba mẹ tôi hoảng hốt, Tần Việt phản ứng nhanh nhất, vội vàng ôm lấy ta.

“Uyển Nhu, em sao thế?!”

Lâm Uyển Nhu co giật, mãi mới nghiến răng tôi.

“Chị… chị không đi thi sao?”

Chưa kịp để tôi trả lời, ta đã lập tức lắc đầu phủ nhận.

“Không đúng! Chúng ta rõ ràng ở cùng một phòng thi! Em tận mắt thấy chị bài mà!”

“Rốt cuộc là sai ở đâu?!”

Ba mẹ tôi nhau, cũng cảm thấy vấn đề không thể nằm ở tôi.

“Đi! Chúng ta đến văn phòng tuyển sinh cầu kiểm tra lại bài thi ngay!”

Nói xong, bốn người vội vã chạy ra ngoài, bỏ lại tôi đứng tại nhà.

Tôi chậm rãi bắt xe bám theo.

Vở kịch lớn sắp mở màn, tôi sao có thể bỏ lỡ chứ!

8.

Khi tôi đến nơi, văn phòng tuyển sinh đã trở nên náo nhiệt.

Chính giữa đám đông, mẹ tôi gào lên đầy giận dữ.

“Điểm của con tôi chắc chắn là sai! Các người nhất định phải kiểm tra lại bài thi ngay lập tức!”

Ba tôi cũng hùa theo, “Các người cố con tôi đúng không?!”

Nhớ lại kiếp trước khi tôi cầu kiểm tra lại bài thi, thái độ của họ thật đáng buồn .

Trưởng phòng tuyển sinh lo sợ ra dư luận xấu, liên tục lau mồ hôi.

“Phụ huynh chờ chút, chúng tôi sẽ lập tức bắt đầu kiểm tra bài thi!”

Rất nhanh sau đó, hồ sơ bài thi mở ra, khiến mọi người có mặt đều sững sờ.

Liên tiếp sáu bài thi, mỗi bài đều trắng tinh.

Trưởng phòng tuyển sinh lập tức lấy lại thế chủ , cao giọng .

“Tôi đã rồi, công tác chấm thi của chúng tôi không thể xảy ra sai sót lớn như !”

“Các người rõ ràng là cố đến đây chuyện đúng không?!”

Lâm Uyển Nhu vẫn đang chịu đựng sự trừng của hệ thống, cả người run rẩy sắp ngã gục.

“Không! Không thể nào! Không thể nào!”

Cô ta trợn mắt tôi đầy hằn học, “Lâm Thiển Thiển! Chị đã nộp giấy trắng?!”

Mọi ánh đổ dồn về phía tôi.

Có người vẫn nhớ đến cảnh tượng lộn xộn trước cổng trường thi hôm đó, lập tức nhận ra tôi.

“Đó… chính là đứa con bất hiếu ở cổng trường thi hôm trước?!”

“Đúng là ta! Nhưng chuyện này có liên quan gì đến ta chứ?”

Đúng , ai thi người nấy, liên quan gì đến tôi?

Tôi chậm rãi bước tới giữa đám đông, giơ tay nhẹ.

“Đúng , tôi đã nộp giấy trắng.”

“Ra khỏi phòng thi, tôi đã với ba mẹ rồi! Nhưng còn chị – người luôn đứng đầu khối – sao cũng nộp giấy trắng ?”

“Chẳng lẽ… những lần đứng đầu trước đây đều là gian lận?”

Chiếc boomerang đã quay lại đập thẳng vào họ, mẹ tôi trừng mắt tôi.

“Con dám vu oan cho em mình?!”

Tần Việt lập tức xông đến túm lấy cổ áo tôi.

“Lâm Thiển Thiển, câm miệng lại!”

“Em lấy đâu ra gan dám nộp giấy trắng hả?! Em có biết sẽ chết Uyển Nhu không?!”

Tôi nhạt, “Hại chết ta? Ý là sao?”

“Cô ta đâu cần điểm của tôi, sao tôi ta?”

Đám đông bắt đầu tỉnh ngộ.

“Đúng rồi, em nộp giấy trắng, sao lại trách chị ?”

“Gia đình này thật kỳ lạ, chuyện trước cổng trường thi hôm đó liệu có phải cũng là hiểu lầm?”

Thấy dư luận bắt đầu quay ngược, khi họ còn đang định giải thích điều gì đó, một người bỗng bước vào.

Trưởng phòng tuyển sinh mắt sáng lên, lập tức chạy ra đón.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...