“Lần này bỏ qua cho em! Nếu lần sau em không tham gia kỳ thi, thì lời hứa giữa chúng ta không còn giá trị nữa!”
“Còn nữa, em mau chóng ôn tập đi! Đừng như mấy hôm trước, học ba hôm nghỉ hai hôm!”
“Mấy bộ đề luyện thi đó, em chưa nổi một tờ nào!”
Những lời đó như tiếng sét ngang tai, tôi bừng tỉnh.
“Sao biết tôi chưa nổi một tờ nào?!”
4.
Để tránh bị giở trò, tôi luôn khóa cửa phòng mỗi ngày, và tất cả đồ đạc trong phòng đều đã đánh dấu.
Tôi chắc chắn không ai lẻn vào đây, càng không có ai đến sách vở và tài liệu của tôi.
Vậy sao ta biết tôi không bài tập?
Tôi chằm chằm vào ta, cố tìm ra chút manh mối trên gương mặt.
Quả nhiên, ta thoáng chút bối rối, vẫn cứng miệng:
“Nhìn trạng thái của em là tôi đoán ra rồi!”
“Em mau ôn tập cho nghiêm túc đi! Đừng để đến lúc thi rớt rồi lại khóc lóc tìm tôi!”
Có lẽ vì chột dạ, trước khi quay đi ta vô thức liếc hộp bút trên bàn của tôi.
Nghe tiếng bước chân xa dần, tôi vội vàng khóa trái cửa.
Rồi tôi lập tức mở hộp bút, kiểm tra kỹ từng dụng cụ học tập.
Quả nhiên, trên mỗi cây bút mà ta từng tặng tôi đều gắn camera siêu nhỏ!
Thì ra là !
Không lạ gì mà Lâm Uyển Nhu lại có thể thi điểm cao như tôi!
Tôi lặng lẽ sắp xếp lại bút, rồi giả vờ như không có chuyện gì và tiếp tục ôn tập.
Được vào Thanh Hoa hay Bắc Đại luôn là ước mơ của tôi, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình.
Chỉ cần không có nhà họ Lâm chen ngang, với năng lực của tôi, điều đó hoàn toàn có thể.
Lúc này, điện thoại “đinh đoong” vang lên.
Là Lâm Uyển Nhu lại đăng bài mới.
Lần này là ảnh chụp ta đang truyền dịch trong bệnh viện, ba mẹ tôi và Tần Việt ngồi xung quanh lo lắng.
Chú thích: “Đỡ tôi dậy, tôi còn có thể chiến tiếp!”
Phía dưới là vài bình luận nổi bật, tràn đầy thương.
Ba tôi: “Con ngoan cố lên! Kỳ thi đại học sẽ không phụ công sức của con!”
Mẹ tôi: “Ôi, giá mà chị con cũng hiểu chuyện như con thì tốt biết mấy…”
Tần Việt: “Dù thế nào cũng sẽ luôn bên em!”
Tôi lạnh, tiếp tục lướt xuống.
Những bình luận khác hầu hết đều là lời khen, viên.
Chỉ có một bình luận rất đặc biệt.
“Biết chị của em đấy, tính cách lập, chuyên ăn cắp ý tưởng! Chắc chắn ở nhà cũng chẳng ít lần bắt nạt em đâu.”
Lâm Uyển Nhu không phản hồi, Tần Việt lại thả tim cho bình luận đó.
Không lạ gì kiếp trước khi Tần Việt tố cáo tôi gian lận, tất cả mọi người đều tin, thậm chí còn hùa vào tấn công tôi.
Hóa ra bọn họ đã âm thầm dẫn dắt dư luận từ trước.
Nhớ lại kiếp trước tôi đơn tuyệt vọng trong bão tố dư luận.
Nhớ lại cảm giác lưỡi dao lạnh lẽo cắt vào cổ tay, máu chảy tràn.
Toàn thân tôi run lên, mồ hôi lạnh túa ra, không kìm nổi sợ hãi.
Một lát sau, tôi cố trấn tĩnh, mở tài khoản của Tần Việt.
Ngay lập tức, hàng trăm video, hình ảnh thân mật hiện ra trước mắt.
Ngày 17 tháng 1, lần đầu tiên Tần Việt gặp Lâm Uyển Nhu khi đi cùng tôi.
Anh ta lén chụp bóng lưng ta.
“Thì ra từ cái đầu tiên là như ~”
Ngày 20 tháng 2, tôi đoạt giải nhất kỳ thi toán quốc gia, muốn mời Tần Việt đi ăn mừng, ta bận.
Thật ra là đi cắm trại trên đỉnh núi với Lâm Uyển Nhu.
“Bầu trời đầy sao lấp lánh, vẫn không rực rỡ bằng đôi mắt em.”
Ngày 27 tháng 2, tôi gặp tai nạn xe phải nhập viện, ta về quê nên không đến thăm .
Nhưng thực ra là đi mua sắm với Lâm Uyển Nhu, còn tiêu sạch quỹ tiết kiệm của chúng tôi để mua cho ta một chiếc váy hàng hiệu giá hơn chục ngàn tệ.
Còn nhiều nữa…
Nhìn từng chi tiết giữa bọn họ, tim tôi đau như bị bóp nghẹt.
Tôi và ta lớn lên bên nhau ở trại trẻ mồ côi, đồng cam cộng khổ.
Bạn thấy sao?