Vầng Trăng Lạc Nhân [...] – Chương 10

Sau khi gặp a tỷ, ta lại là người hoảng sợ. A tỷ chỉ lớn hơn ta ba tuổi, xưa nay luôn là một nữ nhân xinh đẹp duyên dáng, giờ phút này tóc bạc mọc thành bụi, mặt mày hốc hác. Nàng phất tay cho lui người hầu mới khóc lên: “Chiêu Chiêu, muội mau cứu nhà chúng ta đi.”

Máu trong người ta bất giác lạnh xuống.

Nửa tháng trước phụ thân và huynh trưởng bị người ta dâng tấu tố giác bọn họ người lén lút đúc sắt ở ngoại ô thành nam. Mặc dù Thánh thượng bán tín bán nghi vẫn phái người đi điều tra rõ, quả nhiên phát hiện thấy số lượng binh khí lớn giấu trong một hang ở thành nam. Long nhan bạo nộ lập tức hạ ngục hai người, vài ngày nữa sẽ cho lưu đày đi Tây Bắc.

Người dâng tấu là bằng hữu thân thiết của thái tử mà mọi người đều biết, cũng là tham tri chính sự đồng môn của hắn, Tạ Uyên. Lục Hành đứng trên triều cắt đứt quan hệ với nhạc phụ để tỏ vẻ quân pháp nghiêm minh, một lòng trung tâm, ngược lại đã hoàn toàn xóa tan mọi nghi ngờ vô căn cứ của Thánh thượng.

Ta nghĩ mình đã hiểu ý tứ trong lời Lục Hành trước đây rồi.

A tỷ đặt tay lên vai ta ra vẻ như vô cùng thân thiết thì thầm, giọng lại nghẹn ngào khàn đặc: “Tống gia chúng ta đời đời liêm chính, sao có thể mưu phản ?”

“Ở trên triều, phụ thân và huynh trưởng vì bênh vực muội mà phát sinh tranh chấp với thái tử vài lần, cuối cùng thái tử gài bẫy đẩy chúng ta vào chỗ chết. Tính mạng của hai người hiện giờ nằm hết trong tay thái tử, mà Chiêu Chiêu, bọn họ có sai chuyện gì đâu.”

"Lục Hành không phải minh quân mà chúng ta nên ủng hộ." 

Lúc Lục Hành quay trở lại, ta nở nụ hiếm hoi lâu rồi mới gặp. Dường như hắn rất tin tưởng a tỷ sẽ không dám kể hết mọi chuyện bên ngoài cho ta nghe, vì thế liền nhân cơ hội đến gần nắm tay ta: “Gặp tỷ tỷ nên suy nghĩ thông suốt rồi à?”

Ta hờn dỗi gạt tay hắn, thời còn niên thiếu chúng ta thường xuyên những hành này nên hắn biết ta không tức giận thật. Thế là hắn tiếp tục tiến lên tựa đầu vào vai ta cọ cọ như con chó nhỏ.

Trên người hắn thoang thoảng mùi rượu hòa lẫn với mùi trầm hương nhẹ nhàng. Rèm che lay , ta bất giác nhớ về Lục Hành vào đêm đại hôn năm mười tám tuổi, hắn có uống chút rượu nên hai má ửng hồng, đôi mắt sáng rực ta, giọng mang theo vẻ nũng nịu của thiếu niên: "Chiêu Chiêu, ta sẽ bảo vệ nàng cả đời, suốt đời nàng cũng không phép rời khỏi ta."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...