Vãn Vãn Không Tha [...] – Chương 2

Chương 2

Tôi thở dài, cảm thấy bản thân thật vô dụng – sao mới có thể vực dậy nhà họ Điền đây?

Linh Trạch thỉnh thoảng ném cho tôi vài dự án, chỉ là để tôi sống lay lắt, đợi ngày ta kiểm soát hoàn toàn nhà họ Tống thì nuốt trọn luôn nhà họ Điền.

Còn tôi – sẽ trở thành một người vợ chỉ biết hầu hạ như giúp việc.

Nghĩ đến đó, tôi siết chặt tay, đến mức lòng bàn tay bật máu.

Tôi tuyệt đối, tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.

Bất ngờ, cổ tay tôi lạnh buốt, khiến tôi giật mình lùi lại, lại bị ai đó kéo trở về.

Là Trần Duyệt.

Anh ấy quỳ một gối xuống bên chân tôi, từng chút một gỡ ngón tay tôi ra, để lộ vết máu rỉ trong lòng bàn tay.

Ánh đèn phủ lên người , khiến như toát ra hơi ấm dịu dàng.

Anh cụp mắt xuống, môi mím chặt, cẩn thận băng bó vết thương cho tôi.

Tôi đưa tay vuốt lại tóc mái cho , để lộ hàng lông mày rậm và gương mặt điển trai.

“Xử lý xong rồi chứ?”

“Ừ.”

Những dự án Linh Trạch đưa cho tôi luôn là hàng tồn khó giải quyết, muốn tiếp quản hoàn toàn thì phải dẹp bọn cát cứ địa phương.

May thay, nhà họ Điền vẫn còn nhân lực hoạt trong bóng tối.

Trần Duyệt dù đã thay đồ, trên người vẫn vương chút mùi máu tanh.

Thời điểm tôi mất cảm giác an toàn nhất, chỉ khi ngửi thấy mùi trên người ấy tôi mới ngủ .

ấy cũng luôn ở bên tôi cả đêm không rời.

Tôi từng mong cái chết của ông nội chỉ là một cơn ác mộng, cả ngày sống trong mông lung.

Có thể , khi tôi rơi vào tận cùng suy sụp, chính Trần Duyệt là người đã chống đỡ thay tôi giữ lấy nhà họ Điền.

Lúc hoàn hồn trở lại, tôi nhận ra mình đã đưa tay luồn vào mái tóc mềm mại của ấy.

Tôi vội vàng rút tay lại, không hề thấy ánh mắt thoáng buồn của Trần Duyệt.

Anh ngẩng đầu lên, như đã hạ quyết tâm.

“Tiểu thư, tôi muốn giành lấy Đông Thành.”

Đôi mắt tôi bừng sáng một chút, rồi lại tối sầm xuống.

Đông Thành đúng là miếng mồi béo bở, sói thì nhiều mà thịt chẳng bao nhiêu, chúng tôi sẽ bị xé xác thành từng mảnh.

Huống hồ, Tống Linh Trạch đã đặt toàn bộ hy vọng vào Đông Thành. Nếu thất bại, nhà họ Điền cũng sẽ tiêu đời.

Tôi lắc đầu, kiên quyết căn dặn:

“Không , Đông Thành không thể vào, quá nguy hiểm.”

Tôi suy nghĩ một chút, rồi bổ sung:

“Bây giờ em chỉ còn lại , không xảy ra chuyện gì.”

Trần Duyệt khựng lại, vành tai ửng đỏ.

“Anh là người thân duy nhất của em.”

Trần Duyệt từ trước đến nay luôn liều mạng vì tôi. Tôi như , chắc sẽ không dại dột lao vào chỗ chết nữa đâu, phải không?

Anh cúi đầu, giấu đi cảm trong mắt, không trả lời.

Tôi không biết mình quan trọng với Trần Duyệt đến mức nào, nên cũng không thể đoán sẵn sàng vì tôi đến đâu.

3.

Tiệc sinh nhật của ông nội nhà họ Tống.

Tôi chọn một chiếc váy dài màu hồng phấn có xẻ tà, kiểu dáng khá kín đáo và nền nã.

Tống Linh Trạch ôm eo tôi, tươi như hoa, ứng phó khéo léo với mọi người.

Tôi chỉ cần đóng vai vị hôn thê ngoan ngoãn là .

“Ôi kìa, chẳng phải là tiểu thư Điền Vãn của nhà họ Điền sao? Sao hôm nay ăn mặc nhạt nhẽo ? Không lẽ nhà sản rồi nên chẳng có tiền mua đồ thiết kế riêng?”

“Cậu Tống đúng là cũng quá đáng, không giúp ấy ăn mặc cho đàng hoàng một chút.”

Tôi không nhớ người vừa là ai. Cô ta khoác tay Linh Trạch, cả người dính sát vào ta như keo.

Xung quanh đầy ánh mắt hóng chuyện, ánh mắt ai nấy như muốn dìm chết tôi, chờ xem tôi mất mặt.

Tống Linh Trạch buông tay tôi ra — huống thế này, ta rất thích.

Anh ta từng tính tôi kiêu ngạo quá, cần phải “mài giũa”.

Tôi nhạt, khóe môi nhếch lên giễu cợt, ánh mắt rơi vào người phụ nữ kia:

“Cô tìm bác sĩ nào ? Nhìn không tự nhiên chút nào.”

Tôi quay đầu, ghé sát tai Linh Trạch thì thầm:

“Cẩn thận kẻo mảnh vỡ của túi ngực nổ văng vào người đấy.”

Chỉ một giây sau, Tống Linh Trạch lập tức lùi xa ba bước.

Thoát khỏi ta rồi, tôi quay người rời đi, tiến về phía những người cũ của Đông Thành.

Nhà họ Kim đang chuẩn bị rút khỏi Đông Thành, vẫn có vài kẻ không cam lòng muốn giành phần.

Chỉ tiếc là đến trễ một bước, nhà họ Kim đã bị bao vây tứ phía, chỉ còn lại một cậu con rơi ngồi lẻ loi trong góc.

Tôi khẽ thở dài, chỉnh lại dáng vẻ, bước đến ngồi cạnh Kim Thời.

“Tôi nghe nhà họ Kim đang tái cấu trúc, không biết cậu chủ nhỏ có bao nhiêu phần chắc thắng?”

Kim Thời ngẩng đầu tôi, bất ngờ vì tôi đi thẳng vào vấn đề, bật mỉa mai:

“Không có phần nào.”

“Cộng thêm nhà họ Điền, thì một phần.”

Anh ta thờ ơ nghịch bật lửa, tưởng tôi sẽ bị dọa bỏ chạy.

Nhưng tôi biết rõ, khả năng thật sự của ta ít nhất là năm phần. Nếu cộng thêm nhà họ Điền, sẽ là tám.

Tôi nhẹ, kéo váy ngồi xuống bên cạnh ta.

“Vậy thì một phần là rồi.”

Lần này thì đến lượt Kim Thời khựng lại, cuối cùng cũng chịu bước ra khỏi bóng tối.

Đôi mắt đào hoa dán chặt lên tôi – qua là biết kiểu người giỏi tính toán – vẫn không bằng Trần Duyệt.

Anh ta cúi người, lại gần tôi, đưa tay ra trêu chọc:

“Vậy chúc hợp tác vui vẻ, tiểu thư Điền.”

“Chúc hợp tác vui vẻ, cậu Kim.”

Nếu không phải vì tay tôi sắp bị ta bóp nát, thì thật sự cũng khá vui đấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...