Trần Mộng Nghiên vẫn như trước, kiêu ngạo, không biết sầu khổ, cùng đám nhà giàu ăn chơi khắp nơi.
Vô ưu vô lo. Người bình thường có vắt kiệt cả đời cũng chưa chắc đã đạt đến vạch xuất phát của ta.
Vì , ban đầu khi ta biết tin kết hôn, trên mặt đã lộ ra vẻ mà tôi chưa từng thấy - vẻ mặt xấu hổ và tức giận.
Cô ta tuyệt thực phản đối nửa ngày, cuối cùng cũng chịu thua trước nồi cháo hải sản do Trần Cảnh Diên nấu.
Sau khi trở thành con riêng của “chồng “tôi, ta im hơi lặng tiếng gần một tháng, rồi lại phát hiện ra những người phụ nữ bên cạnh Trần Tuấn vẫn thay đổi chóng mặt.
Bạn của ta đến nhà họ Trần chơi, ta lớn tiếng : "Bố tôi chán bà ta lâu rồi!"
Trần Mộng Nghiên lại chứng nào tật nấy, muốn khó dễ cho tôi, bèn tổ chức bữa tiệc trên du thuyền, mời tôi tham gia, còn hỏi tôi có kiêng gì không.
Tôi biết rõ ta không có ý tốt, vẫn thành thật : "Tôi không ăn thịt cừu."
Trần Cảnh Diên với tôi rằng cậu ta cũng sẽ đi, cậu ta say sóng. Trần Mộng Nghiên thì hừng hực khí thế, phải cẩn thận ta ném tôi xuống biển.
Đêm trước khi tham gia buổi hẹn), tôi cờ nghe thấy ta đang chuyện điện thoại. Hay cách khác, tôi cố ý nghe lén.
"Lại đánh cược nữa nhé." Giọng của ta đầy tự mãn, "Ai có thể Trương Thiên Kiêu khóc, mỗi người sẽ mười vạn."
17
Trần Mộng Nghiên là một người thích chơi , ta có một sở thích ti tiện, đó là cho những người đến nhà ta việc phải khóc.
Ba năm trước, tôi đang học năm tư đại học, qua giới thiệu của trung tâm môi giới, tôi đã đến nhà họ Trần xin việc người chăm sóc.
Nghe nhà họ Trần có những tiêu chuẩn tuyển chọn rất khắt khe, trong vòng một tháng, đã có hơn mười ứng viên lần lượt nghỉ việc.
Công việc này lương cao, nội dung phức tạp, là người chăm sóc, cũng phải bảo mẫu.
Trần Tuấn không nhận ra tôi, hắn vẫn từ chối tôi, không lý do, tôi đoán là vì hộ khẩu của tôi ở Liễu Huyện.
"Sao bố không giữ ấy lại?" Trần Mộng Nghiên thò đầu ra khỏi cửa, bĩu môi.
Cô ta , bố, bố ấy kìa! Chiếc quần jean ấy mặc có vá hình hoạt hình, thật là hay ho!
Vì , nhờ chiếc quần jean rách vá bằng miếng vải hoạt hình, tôi đã nhận vào .
18
Thời gian thử việc là ba tháng, trong thời gian đó tôi chăm sóc Trần Tuấn vô cùng chu đáo.
Tôi giúp hắn trở mình, mát-xa, bưng phân, đổ nước tiểu, nấu canh bồi bổ sức khỏe, đẩy hắn đi dạo.
Bên cạnh giường Trần Tuấn có một cái chuông đầu giường, nối với loa, loa đặt trong phòng ngủ của tôi.
Bất kể khi nào, chỉ cần hắn nhấn chuông, tôi phải giống như một con ch.ó huấn luyện tốt, xuất hiện bên giường hắn ngay lập tức.
Tôi hiểu rõ sở thích không giảm của Trần Tuấn, thường mặc áo len dệt kim bó sát.
Trần Tuấn tặng tôi một chiếc vòng cổ. Mỗi khi tôi cúi người xuống, chiếc vòng cổ đó lại lủng lẳng trước n.g.ự.c tôi, lấp lánh như giọt nước mắt.
Khi Trần Tuấn ra ngoài việc, Trần Mộng Nghiên sẽ mời bè của ta đến nhà chơi.
Cô ta đứng trong phòng ngủ của Trần Tuấn, nhấn chuông liên tục, khoe với bè về việc tôi chạy lên chạy xuống, rồi lớn.
Trong nụ ngây thơ ấy, ẩn chứa một sự tàn nhẫn gần như thuần khiết.
"Cô ta rất lợi ." Trần Mộng Nghiên khoe khoang với đám ăn chơi của mình, "Cô ta có thể vắt nước ép từ những bắp ngô không có vỏ!"
Để chứng minh những gì mình là sự thật, ta cầu tôi biểu diễn cách vắt nước ép ngay tại chỗ.
"Cô này khá biết nhịn nhục, chắc có thể chơi lâu đấy." Bạn của Trần Mộng Nghiên , "Lần trước, chỉ cần chọc một chút là khóc rồi."
Trần Mộng Nghiên bĩu môi: "Lần trước nữa còn có người chửi bới nữa chứ, đúng là kém chất lượng."
19
Tôi đứng trong bếp, trước mặt những đứa con nhà giàu không phải lo cơm ăn áo mặc, biểu diễn cách bóc vỏ hạt ngô.
Họ xem vài phút thì mất hứng thú, lần lượt ra phòng khách chơi điện tử.
Tôi nghe thấy họ đang lớn tiếng cá cược, nếu Trần Mộng Nghiên có thể tôi khóc trong thời gian thử việc, mỗi người sẽ cho ta mười nghìn đồng.
Tiền bồi thường cho bố tôi là năm trăm đồng, mười nghìn đồng, năm đó có thể mua hai mươi mạng người như bố tôi.
Bạn thấy sao?