Vạn Trùng Sơn – Chương 15

43

Khoảng nửa đêm, Trần Mộng Nghiên trở về. Trần Cảnh Diên đứng dậy giúp ta cởi áo khoác: “Nghiên Nghiên, cùng xem nào.”

Trần Mộng Nghiên thấy tấm thảm dính máu, ta : “Anh, em xin lỗi.”

Cô ta ôm Trần Cảnh Diên, khóc nức nở, vừa khóc vừa : “Anh, em nhớ mẹ.” Cô ta không thấy vẻ mặt của Trần Cảnh Diên.

Vẻ mặt u ám, đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên, chứa đầy thù hận.

Mẹ của họ qua đời vì tai nạn xe hơi. Nghe trước đây bà ấy không hợp với Trần Tuấn, ít khi về nhà thăm hai em.

Thi thoảng về nhà, bà ấy chỉ ngồi trên ghế sofa, cùng họ xem những bộ phim bà ấy thích.

Nửa đêm, Trần Cảnh Diên thấy em vui, mở lồng chim, thả con chim bồ câu tên Thiên Lạc ra.

“Đi đi, bay đi.” Hắn ta với Thiên Lạc, “Nhớ bay về nhé.”

Chim bồ câu vỗ cánh, biến mất trong màn đêm. Mặt trăng như cục phân chim màu trắng, dính chặt trên bầu trời.

Tự do thật quý giá. Tôi nghĩ, tại sao nó phải bay về chứ?

44

Ngày hôm sau, Trần Cảnh Diên vừa nấu mì vừa với tôi: “Hôm trước gợi ý, tôi đã cài một ả nhân cho Trần Dũng.”

“Trần Tuấn là quái vật, Trần Dũng chỉ là kẻ phàm phu tục tử. Lời ong tiếng ve bên gối sớm muộn gì cũng khiến hắn ta gục ngã.”

“Hắn ta đâu có thổi gió bên gối Trần Mộng Nghiên.” Tôi nhíu mày, “Đừng lời cay nghiệt như , tôi không thích.”

“Cay nghiệt?” Trần Cảnh Diên chuyển chủ đề, “Hai người liên lạc bằng cách nào?”

“Tin nhắn.” Nhưng tôi và Cố Thanh Sơn không liên lạc trực tiếp. Sẽ có người chuyển tiếp tin nhắn của tôi và cậu ấy cho nhau.

Trần Cảnh Diên : “Gửi tin nhắn cho tôi thì dè dặt trước sau, với cậu ta thì lại yên tâm.”

“Có gì thì thẳng ra, ở đây bóng gió cái gì?” Tôi tủm tỉm, “Cậu ấy khác với . Anh là con trai của Trần Tuấn. Ông ta sụp đổ, cũng chẳng lợi lộc gì. Tôi còn muốn hỏi, tôi giúp hạ bệ Trần Mộng Nghiên, lại bán đứng tôi cho Trần Tuấn, tôi biết sao?”

Trần Cảnh Diên dịu giọng: “Tôi chỉ muốn trả lời tin nhắn của tôi thôi.”

...

「Tôi chỉ tán gẫu với những người mà tôi tin tưởng thôi.」 Tôi hỏi hắn, 「Trao đổi không? Dùng bí mật của cậu, đổi lấy sự tin tưởng của tôi.」

Trần Cảnh Diên ngừng . Lớp mặt nạ ôn hòa bị hắn gỡ xuống, đáy mắt hắn lạnh lẽo như băng.

「Được thôi. Hiếm khi thấy tò mò về tôi đấy.」 Hắn , 「Tôi có thể cho biết bí mật của tôi.」

45

Trong ký ức của Trần Cảnh Diên, sự nghiệp của Trần Tuấn không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.

Trước khi thành công, Trần Tuấn đã thử sức ở rất nhiều ngành nghề, có lúc lên voi xuống chó.

Có một năm, ông ta thua lỗ sạch sẽ, cả nhà trốn trong phòng, nghe tiếng chủ nợ đập cửa.

Nhưng đúng vào lúc này, Trần Tuấn lại đánh hơi thấy một cơ hội đầu tư tuyệt vời.

Năm đó, ông ta muốn chen chân vào ngành khai thác than, do thiếu vốn nên chưa đủ điều kiện để nhận thầu mỏ.

Nhỡ đâu trong lúc đang chầm chậm gom góp tiền, bị đối thủ cạnh tranh giành mất thì sao?

Cơ hội không chờ đợi ai, Trần Tuấn rất cần tiền, sốt ruột đến mức đầu óc quay cuồng, trong trạng thái tinh thần hoảng loạn đã lái xe lên đường cao tốc.

Trên xe chở cả gia đình ông ta, vợ và hai đứa con.

Họ đã thống nhất với nhau sẽ ra ngoài đi dạo, thay đổi không khí, không ngờ hôm đó lại xảy ra tai nạn xe hơi.

Bố mẹ thì một người c.h.ế.t một người liệt, hai đứa trẻ ngồi ở ghế sau chỉ bị thương nhẹ.

Vì trước khi xảy ra tai nạn, Trần Tuấn đã mua bảo hiểm tai nạn với số tiền lớn cho cả nhà nên ông ta đã nhận một khoản tiền kha khá.

Sau khi nhận thầu mỏ than, tài sản của ông ta bắt đầu tăng lên gấp bội, sự nghiệp cũng theo đó mà phất lên như diều gặp gió.

Công ty bảo hiểm từng nghi ngờ ông ta g.i.ế.c vợ để lừa đảo bảo hiểm, sau tai nạn đã thám tử điều tra, đối phương đã tìm hai em nhà họ Trần.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...