35.
Sau khi cân nhắc, tôi đã bí mật tìm gặp Cố Thanh Sơn. Tôi hỏi cậu ấy: "Em còn nhớ Trần Mộng Nghiên không?"
Trong căn phòng theo giờ ẩm thấp, cậu ấy im lặng quỳ xuống, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng xoa thuốc lên bắp đùi tôi.
Tôi cúi người xuống, đưa tay nghịch dái tai Thanh Sơn, thấy trên cậu ấy ta rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
"Chị có thể thẳng." Anh ta cụp mi xuống, lông mi khẽ run, "Thiên Kiêu, chị biết đấy, em sẽ không từ chối chị đâu."
Tôi đã với cậu ấy rất nhiều chuyện, tôi tôi muốn học chuyên ngành điều dưỡng, tôi tôi muốn đi hộ lý...
Ngay cả khi tôi tôi muốn gả cho Trần Tuấn, cậu ấy đỏ hoe mắt, cuối cùng vẫn gật đầu, : "Thiên Kiêu, em sẽ ở bên cạnh chị."
Giống như mảnh đất cằn cỗi im lìm của Liễu Huyện, trước mặt tôi, chịu đựng là dáng vẻ vĩnh cửu của Cố Thanh Sơn.
Cũng giống như việc con người đi bộ trên mặt đất là điều hiển nhiên, tôi và cậu ta nương tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau, này cũng là điều hiển nhiên.
Chúng tôi coi Trần Mộng Nghiên như một bài toán khó, lật đi lật lại suy nghĩ, nghiên cứu.
Cô ta đã thử mọi thứ, ngoại trừ . Tôi quyết định một biên kịch, viết cho ta một cơn ác mộng tuyệt đẹp.
36.
Tháng 7 năm nay, Cố Thanh Sơn tốt nghiệp, cậuta bảo vệ ở công ty của Trần Mộng Nghiên.
Tháng 9, Trần Mộng Nghiên lái xe qua cổng, đột nhiên bấm còi in oai. Cố Thanh Sơn đứng dậy, cúi chào ta: "Xin lỗi Trần tổng."
Cậu ấy mở cổng sắt, Trần Mộng Nghiên không lái xe đi tiếp: "Chúng ta đã gặp nhau rồi sao?"
Cố Thanh Sơn chưa. Cô ta lái xe đi. Buổi chiều tan , ta lại bấm còi một lần nữa: "Có đấy, vừa nãy không tính là gặp sao?"
Ngày qua ngày, ta nghe đủ thứ tin tức về Cố Thanh Sơn từ nhân viên công ty.
Cố Thanh Sơn nắm trong tay quân bài đẹp trai, kết hợp với quân bài nào cũng thành bài tẩy, bộ bài của cậu ta lại hoàn hảo đến .
Mẹ Cố Thanh Sơn bị bệnh, cậu ta vay một khoản tiền, đến khi mẹ ta mất vẫn chưa trả hết.
Cố Thanh Sơn có thói quen tiết kiệm, sẽ tự mang cơm đến công ty hâm nóng ăn, bảo vệ trực ca đã ăn ké vài ngày, cậu ta nấu ăn rất ngon.
Cố Thanh Sơn muốn cảnh sát nhân dân, vì cậu ấy vừa ôn thi, vừa thêm trả nợ.
Trời nóng dần, bà lão trước cổng công ty vẫn bán khoai lang nướng, ế ẩm, Cố Thanh Sơn mỗi lần đều mua một củ.
Trần Mộng Nghiên đứng trước cửa sổ sát đất, thấy Cố Thanh Sơn ngồi trên bậc thang, gặm khoai lang.
Cô ta bỏ tiền ra, mua hết chỗ khoai lang còn lại. Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu với ta, thể hiện sự lịch sự xa cách của cấp dưới.
Cuối năm, cậu ấy nộp đơn xin nghỉ việc lên phòng nhân sự, rằng sẽ nghỉ việc sau Tết.
Tối hôm trước khi nghỉ việc, Cố Thanh Sơn trực đến rất muộn, sau khi tan ca vẫn theo lệ mua khoai lang nướng của bà lão, lại bị người ta nhanh tay hơn một bước.
"Tôi mua hết rồi." Ngón tay Trần Mộng Nghiên vẽ một vòng tròn, vẽ luôn cả Cố Thanh Sơn vào trong.
"Nghe định nghỉ việc sau Tết?" Cô ta hỏi, "Tôi giới thiệu cho một công việc lương cao hơn, cứ quyết định đi."
37.
Công việc mà ta giới thiệu cho Cố Thanh Sơn là trai. Cô ta không ngại bỏ tiền bao nuôi trai trẻ.
Cố Thanh Sơn khéo léo từ chối, bảo ta tự trọng. Nhưng ta càng bị từ chối càng hăng hái, kiên trì theo đuổi, thậm chí còn nhờ Đường Uyển Lâm bày mưu tính kế.
Đường Uyển Lâm với ta, cậu cứ nâng niu ta, rồi buông tay, đảm bảo ta không chịu nổi kiểu chơi này của cậu đâu.
Trần Mộng Nghiên cho là đúng, ta thậm chí còn lập một tài khoản viết nhật ký theo đuổi chồng, ID của tài khoản đó là " Nghiên Nghiên đắc ý" .
Xe sang, đồng hồ hàng hiệu, váy dạ hội, trường đua ngựa, sân golf, máy bay riêng... Tình và vật chất gắn chặt với nhau.
Chiêu trò phú bà theo đuổi soái ca nghèo khó nhanh chóng thu hút cho ta hơn mười nghìn người hâm mộ, ta quả thật đắc ý vênh váo.
Cũng có một số cư dân mạng nghi ngờ ta đang lăng lưới , bởi vì ta thậm chí còn không đăng một bức ảnh nào của người đàn ông đó.
"Nghiên Nghiên đắc ý" đã trả lời bình luận này. Cô ta : "Tôi là người không thích người khác lung tung, chằm chằm vào đồ của tôi."
Trần Tuấn không quan tâm đến chuyện của con cái, chỉ tranh thủ lúc bận rộn dặn dò con trai: "Điều tra lai lịch rõ ràng."
Bên Trần Cảnh Diên, rất nhanh đã bàn giao xong với tôi, đưa tư liệu đã qua chỉnh sửa cho Trần Tuấn.
Quê quán không thể thay đổi, mà quê quán của Cố Thanh Sơn không phải ở Liễu Huyện, điều này đã xóa tan mối lo ngại của Trần Tuấn.
"Nhà nó rất nghèo." Trần Tuấn vo tờ giấy thành một cục, ném ra sau lưng, "Đừng cho tôi xem ảnh nữa, vô nghĩa."
Lúc hắn câu này, người phụ nữ đi công tác cùng hắn lại đổi người khác, mà lại lành lặn tứ chi.
Vì bị liệt nửa người, tiêu chuẩn chọn mỹ nhân của Trần Tuấn cũng có phần méo mó: Hắn chỉ thưởng thức những người đẹp khuyết tật.
Bạn thấy sao?