Văn Thư Nguyệt Lật [...] – Chương 5

Tôi nhếch môi:

“Chuyện của tôi đúng là hiểu lầm. Nhưng còn và Khúc Vận Vận — chắc chắn không phải.”

“Anh tưởng tôi không biết mình bị cắm sừng từ bao giờ à, Lương Thừa Ngôn?”

“Anh đi quay phim ở tỉnh, hai người ngủ cùng giường, ngày gọi ‘em ’, tối em gọi ‘’ — khiến cả đoàn phim phát nôn.”

“Có ai thấy ‘em ’ nào uống chung một cốc trà sữa với ‘ trai’? Có ai thấy ‘em ’ nào quay cảnh hôn mà tách mãi không ra không?”

“Không phải mà chị Thư Nguyệt! Tất cả là tin giả do bọn blogger dựng lên thôi! Chị hiểu Lương ca mà, sao ấy có thể phản bội chị !” — Khúc Vận Vận bắt đầu rưng rưng nước mắt.

Tôi ngán ngẩm, ném một tờ giấy xét nghiệm thẳng vào mặt ta:

“Người mang thai là , đúng không Khúc Vận Vận? Cô mới là người muốn trèo lên chính thất.”

“Thật ra đàn ông như Lương Thừa Ngôn tôi chẳng coi ra gì. Hắn không xứng với tôi, với thì vừa khéo — điếm gặp chó, đôi này xứng lắm, sống lâu trăm tuổi.”

Khúc Vận Vận “hoa nhài trắng trong” bao năm không uổng phí, nước mắt rơi ròng ròng, khóc lóc thảm thiết:

“Em chỉ là nhất thời hồ đồ, xin chị tha thứ… em sai rồi…”

Cô ta vừa khóc vừa định quỳ xuống cầu xin.

Lúc này Lương Thừa Ngôn lại nhào đến ôm ta, bảo vệ:

“Văn Thư Nguyệt, không ngờ em là loại người thế này, ỷ vào thân phận mà bắt nạt người khác. Vận Vận ở bên tôi cũng là do em mà ra. Là em cho tôi cơ hội đóng phim, giờ quay lại đổ lỗi cho ấy là sao?”

“Tất cả là lỗi của em! Là do em tôi mới không còn em nữa! Em sỉ nhục ấy chỉ khiến tôi càng ghét em hơn!”

Khúc Vận Vận nức nở như hoa lê trong mưa.

Lương Thừa Ngôn ôm ta, dịu dàng như thề sống chết bảo vệ:

“Văn Thư Nguyệt, tôi cho em biết. Nếu Vận Vận hoặc đứa bé có chuyện gì, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho em!”

Tôi lạnh:

“Biết đâu đứa bé chẳng phải của thì sao?”

Tôi vứt cho hắn một túi hồ sơ:

“Tự xem đi.”

Trong đó là đầy đủ bằng chứng Khúc Vận Vận qua lại với đám nhà đầu tư — từ lịch sử mở phòng khách sạn đến chuyển khoản.

Lương Thừa Ngôn đọc xong, cả người mềm oặt ngã ngồi xuống sàn, ánh mắt Khúc Vận Vận như muốn người.

Khúc Vận Vận lúc này cũng chẳng thèm diễn nữa, gào lên như điên:

“Sợi dây chuyền rách nát của đáng bao nhiêu tiền chứ? Anh chỉ là thằng nghèo rớt, cát-sê của không bằng tiền tôi nuôi chó! Anh còn tưởng đứa con là của à? Ba phút của mà cũng đòi sinh con?”

Hai kẻ cặn bã quay sang cắn xé nhau.

Lương Thừa Ngôn quên mất cả livestream vẫn đang bật, lao đến tát Khúc Vận Vận mấy cái vang rền, gào lên:

“Đồ đê tiện!”

Hai người xông vào đánh nhau ngay giữa phòng khách.

Khúc Vận Vận gào khóc, hét thảm thiết.

Cho đến khi dưới chân ta có vệt máu loang ra — Lương Thừa Ngôn mới dừng tay.

Khúc Vận Vận nằm bẹp dưới đất, như cái xác không hồn.

Lương Thừa Ngôn thì mặt mũi bầm dập, đầy vết cào xước.

Màn kịch kết thúc.

Livestream cũng dừng lại.

Cư dân mạng rốt cuộc đã rõ bộ mặt thật của hai kẻ này, toàn mạng thi nhau report tài khoản và siêu thoại của họ cho bay màu.

Sau đó, Khúc Vận Vận sảy thai.

Danh tiếng tiêu tán, bị phong sát.

Những ông chủ từng qua lại với ta vì sợ đắc tội tôi mà lập tức cắt đứt quan hệ.

Chẳng bao lâu sau, ta bị đòi lại tiền đầu tư, không trả nổi nên sản.

Có tin đồn lan truyền trên mạng — ta phải đi rửa chân ở hội quán để kiếm sống.

Còn Lương Thừa Ngôn, danh hiệu ảnh đế bị thu hồi.

Bị kiện vì vu khống và cố ý thương tích, cuối cùng phải ngồi tù.

Phía sau song sắt, cuộc đời sau này của hắn chỉ còn là nước mắt trong phòng may.

Từng đứng trên đỉnh cao, từng ánh hào quang vây quanh — có lẽ chính vì thế, những ngày sau song sắt sẽ càng thêm tàn nhẫn.

Ảnh đế của hắn, là do tôi cố ý dâng đến cho.

Để hắn rơi từ trên cao nhất, rơi thật đau, thật nhục.

Có điều — hắn vĩnh viễn không biết rằng:

Đứa con trong bụng Khúc Vận Vận… thật ra chính là con ruột của hắn.

(Toàn văn hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...