Ta không nên lời, nước mắt tuôn rơi không ngừng.Nhưng Cố Cẩn Hoài không hề lòng, đáy mắt đầy đau khổ, ôm lấy ta:"Chúng ta cũng sẽ có con của riêng mình. Nàng hãy về trước đi!"Ta sững sờ tại chỗ, ngây ngốc hắn:"Chàng từ trước đến nay, đều muốn tất cả mọi người phải c.h.ế.t sao?"Sự im lặng của hắn, như sấm sét bên tai."Cho ta ôm con bé một cái không? Chỉ ôm một cái thôi."Ta muốn ôm con bé bỏ trốn.Chân trời góc biển, ta muốn ôm chặt con bé không buông tay, giống như huynh trưởng vừa cha vừa mẹ nâng niu ta trong lòng bàn tay mà lớn lên .Nhưng ta không thể toại nguyện.Một chưởng, hắn đánh ngất ta.Ta không hiểu sao lại đổ bệnh, thậm chí không thể xuống giường, ngay cả cửa cũng không ra .Ta mang ơn huệ của huynh trưởng đi cầu xin mẹ Cố, bà ta lấy cớ đi lễ Phật, cũng bỏ trốn khỏi thành ngay trong đêm.Cố Cẩn Hoài đối với lời cầu xin của ta mắt điếc tai ngơ, ta giống như một tù nhân, bị giam cầm trong ngục tối của hắn.Mở mắt trời, nhắm mắt lại là những khuôn mặt tươi rộn rã trong sân Thẩm gia.Hắn không biết sự đau khổ của ta, ngay cả khi thai nhi trong bụng ta biến thành một vũng máu, hắn cũng không hề hay biết.Ta biết hắn ngày nào cũng đứng ngoài cửa, hắn không hề bước vào, không hề bước vào xem ta, người đã mất đi tất cả, tiều tụy gầy yếu, thê thảm đến nhường nào.Chịu đựng đến ngày Thẩm gia bị xử trảm cả nhà, lại có người lén mở cửa, thả ta ra ngoài.Ta hiểu dụng ý của người đó, ta không chút do dự mà đi.Khi ta chạy đến pháp trường, chỉ thấy những thanh đao lớn giơ lên, khi hạ xuống, chỉ còn lại một màu đỏ ngập trời.Những cái đầu lăn lông lốc dưới đất, đều là người thân của ta.Ta vừa khóc vừa gào thét, rồi nôn thốc nôn tháo.Đôi mắt ươn ướt của Doanh Nhi, còn dính máu, đang ta.Nhưng so với hôm đó, khi con bé nũng nịu đòi ta cho ăn thêm một miếng bánh, đôi mắt sáng long lanh thì khác hẳn.Trong mắt con bé, không còn chút ánh sáng nào nữa.Ảm đạm, ta!Thân thể con bé nhỏ như , co rúm lại như một mèo con, cũng đã lìa đầu khỏi cổ rồi.Con bé rất sợ hãi sao, đã khóc rất lâu phải khôngLúc đao rơi xuống con bé có đau không? Có phải cũng đang nghĩ đến cha mẹ và , sao vẫn chưa ôm con dỗ dành con .Trước kia, trước kia con bé bị vấp ngã, đều sẽ khóc lóc nhào vào lòng chúng ta đòi dỗ dành.Hôm nay, sao con bé không đến đòi ôm nữa rồi?À, con bé đã c.h.ế.t rồi!Doanh Nhi của ta, huynh trưởng của ta, tẩu tẩu của ta, người thân của ta, đều ở giữa một màu đỏ này, rời xa ta mãi mãi.Mơ mơ màng màng, ta dường như thấy bọn họ đang vẫy tay ở phía xa, là gọi ta sao? Là chào tạm biệt sao? Hay là dặn dò?Ta run rẩy đưa tay muốn với tới, liền bị kéo vào một cái ôm lạnh lẽo.Quan giám trảm Cố Cẩn Hoài, hắn che mắt ta, giọng cứng nhắc dỗ dành:"Ngoan, đừng nữa."Nước mắt tuôn rơi lã chã, ta cắn chặt bàn tay đang giam cầm ta của hắn, trong lòng tràn đầy căm hận.Máu chảy đầy miệng, ta cũng không buông ra.Ta lặng lẽ sờ lên đỉnh đầu, quên mất, ta đang ra ngoài y phục đơn giản, mà không có lấy một cái trâm cài tóc.Ta càng dùng sức hơn, chỉ mong có thể cắn c.h.ế.t hắn mới tốt.Hắn nhịn đau, không một lời để mặc ta cắn, cho đến khi ta kiệt sức, ngất xỉu trong vòng tay hắn.Bọn họ ta điên rồi, cả ngày bị nhét giẻ vào miệng trói chặt trên giường, e là không qua khỏi mùa đông này.Vì , Giang Ánh Tuyết không hề kiêng dè đến tiễn ta đoạn đường cuối cùng.11Ta ngước lên, thấy Giang Ánh Tuyết với mái tóc rối bời, vẻ ngoài tiều tụy, trong mắt nàng ta tràn đầy đắc ý:"Lúc ngươi cướp đoạt người ta có bao nhiêu đắc ý, hôm nay liền có bấy nhiêu thê thảm.Không sợ cho ngươi biết, Thẩm gia các ngươi có kết cục ngày hôm nay, đều là do Cố Cẩn Hoài và Ninh Vương cấu kết tính kế.
Bạn thấy sao?