Khuôn mặt đầy toan tính này thật khiến người ta chán ghét, dù đã bị liệt, vẫn còn vênh váo tự đắc.Ta tàn nhẫn bẻ gãy ngón út tay trái của bà ta."Năm đó mua chuộc người bên cạnh ta, có phải dùng bàn tay này không?"Bà ta đau đớn không thôi, lại không kêu lên .Ta lại dùng sức, "rắc" một tiếng, lại gãy thêm một ngón."Lấy trộm ngọc bội huynh trưởng tặng ta, vu oan giá họa cho huynh trưởng, có phải là bàn tay này không?"Bà ta dữ tợn đáng sợ, nước mắt rơi lã chã, không quên trừng mắt ta, ú ớ nguyền rủa ta.Trừng như chưa đủ, còn lâu mới đủ, vì ta dồn sức, lại bẻ gãy thêm hai ngón nữa."Không sao, bà còn một tay nữa. Không nữa thì còn có chân! Không ngại thử trừng mắt ta thêm lần nữa xem!"Bà ta sợ hãi, bà ta đầu hàng.Ưm ư a a cầu xin ta tha cho bà ta.Ta mềm lòng, tạm thời tha cho bà ta, lại lấy mạng đám nô bộc trung thành trong phòng bà ta để bù đắp.Dù sao, lúc trước vu oan giá họa cho huynh trưởng, khiến ta chịu nhục, bọn họ đều có công lao không nhỏ.Về phần lý do, rất đơn giản, bọn họ bảo vệ chủ nhân bất lực, ngay cả lão phu nhân bị gãy ngón tay cũng không biết, giữ lại còn có tác dụng gì.Ta lạnh nắm lấy cằm mẹ Cố đang tuyệt vọng, trong vẻ mặt méo mó của bà ta, nhướng mày hỏi:"Mai di nương là nhi huynh trưởng ta cứu trong trận lụt, nàng ấy muốn báo thù cho ân nhân cứu mạng, chẳng lẽ quá đáng sao?Những ngày tháng dài đằng đẵng sau này, có Mai di nương tận tâm chăm sóc, bà hãy dùng những đau khổ không dứt này để chuộc tội từng chút một đi."Sự kinh ngạc trong mắt mẹ Cố, theo dòng nước miếng chảy ra từ khóe miệng.Mai Nhi tát mạnh một cái, đánh cho khuôn mặt xấu xí kia sưng vù lên."Tiện nhân, để ngươi xem, con trai ngươi c.h.ế.t như thế nào."8Mẹ Cố, người tính toán kỹ lưỡng như , cũng có lúc sai lầm.Chọn Mai di nương thiếp cho Cố Cẩn Hoài, chính là một sai lầm.Cầu hôn nữ nhi Thẩm gia ta vợ, lại là một sai lầm nữa.Năm đó Cố Cẩn Hoài lập công trị thủy cùng huynh trưởng, Ninh Vương muốn củng cố thế lực cho thủ hạ trung thành của mình ở kinh thành, liền nghe theo kiến nghị của mẹ Cố, xin thánh chỉ ban hôn, mà người bị tính kế chính là ta.Thẩm gia ta là dòng dõi thư hương, ông nội quan đến chức Tể tướng, phụ thân càng là thầy dạy của hoàng tử, huynh trưởng một mình gánh vác cả gia tộc, cũng đã đến chức Tam tỉnh lang trung.Quan trọng nhất chính là, tẩu tẩu xuất thân từ Tô gia, dòng dõi tướng môn trung liệt, hiện giờ gia chủ Tô gia chính là tỷ tỷ ruột của tẩu tẩu - Tô Hoán.Cố Cẩn Hoài có thể cưới ta, chính là giành một con cờ lớn trên con đường tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của Ninh Vương.Trở thành quân cờ, hắn không hề từ chối, thậm chí còn cầm ngọc bội gia truyền đến trước mặt ta bày tỏ lòng trung thành."Cưới nàng vợ, ta vui mừng khôn xiết."Hắn tướng mạo tuấn tú, ôn nhu như ngọc lại chu đáo ân cần, vành tai đỏ ửng cùng ánh mắt không dám thẳng, khiến ta tin vào lời dối của hắn.Ta mơ màng ngủ gật trong lòng tẩu tẩu, nghe thấy hôn sự của ta là điều cấm kỵ của hoàng gia, chỉ có thể hạ giá lấy chồng hoặc gả đi xa, mới có thể xóa bỏ nghi ngờ của người trên.Vì , khi tẩu tẩu hỏi ý kiến của ta, ta chỉ đáp một câu "Nghe theo huynh trưởng", hôn sự liền định đoạt.Nhưng ta không biết, thanh mai trúc mã ở quê nhà của Cố Cẩn Hoài, vì ta chen ngang mà sinh lòng oán hận.Liền dưới sự xúi giục của mẹ Cố, vào ngày đại hôn, nàng ta đã công khai cướp hôn để nhục ta.Sự thăm dò của nàng ta không nhận phản ứng như mong đợi, không hận kẻ bạc phụ nghĩa kia, lại hận ta thấu xương.Mẹ Cố cũng là người tàn nhẫn, nhân cơ hội này ném Giang Ánh Tuyết, người mà bà ta không vừa mắt, xuống sông hộ thành.Một chiêu họa thủy đông dẫn, sai người truyền tin cho Cố Cẩn Hoài, thẳng là huynh trưởng ta phái người g.i.ế.c c.h.ế.t Giang Ánh Tuyết để hả giận cho ta.Mà bên bờ hộ thành hà, nơi Giang Ánh Tuyết rơi xuống nước, quả thật có ngọc bội của huynh trưởng.Nhất tiễn song điêu, vừa loại bỏ Giang Ánh Tuyết mà bà ta chán ghét, lại vừa khiến ta mất mặt, không còn dám vênh váo trước mặt Cố Cẩn Hoài nữa.Giang Ánh Tuyết cũng không hề vô tội, nàng ta rõ ràng biết mẹ Cố muốn lợi dụng mình để đối phó ta, lại dưới sự ám thị của mẹ Cố, bán đứng ân của người khác, thuận nước đẩy thuyền, đổ hết tội lỗi lên đầu huynh trưởng ta.Trưởng tử không còn, Giang Ánh Tuyết để lại một bức thư tuyệt mệnh, sau đó biến mất không tung tích. Nhưng lại in sâu vào trong lòng Cố Cẩn Hoài.Những ngày tháng sau này, mỗi khi thấy ta, hắn dường như lại thấy thanh đao huynh trưởng giơ lên, từng nhát từng nhát c.h.é.m g.i.ế.c người và con của hắn, liền hận thấu xương sự bá đạo và ngang ngược của huynh trưởng, sao còn có thể ân ái sâu đậm với ta nữa.Chỉ là hắn không biểu lộ ra ngoài, giả vờ ân ái với ta, kính trọng huynh trưởng như cha .Nhưng một vụ án quân lương đã lên kế hoạch từ lâu, huynh trưởng ta bị chính tay hắn đẩy lên đài ô nhục bán nước.Vạn tiễn xuyên tâm, hắn tận mắt chứng kiến huynh trưởng ta rơi xuống dòng sông cuồn cuộn.
Bạn thấy sao?