Vân Thư Ngã Ý – Chương 2

Giấc mơ lại thay đổi, ta ngồi trong phòng tân hôn cho đến tận sáng, cũng không đợi chén rượu hợp cẩn.Hóa ra là nữ tử kia tính kiên quyết, đã nhảy xuống sông hộ thành, Cố Cẩn Hoài bỏ mặc ta đi tìm nàng ta suốt đêm.Gió nổi lên cuồn cuộn, thổi tan giấc mộng lớn của ta. Giữa trời đất đỏ rực, cháu ba tuổi của ta với khuôn mặt đầy vết thương chạy đến khóc lóc với ta:"Cô , cứu con, cứu con với!"Ta muốn ôm lấy con bé, lại bị màn sương mù dày đặc ngăn cách trong màn trắng xóa vô tận.Bức màn kéo lên, xung quanh vang lên những tiếng khóc lóc thảm thiết.Bà nội, v.ú nuôi, a hoàn nấu cơm, người gác cổng... từng cái đầu lần lượt rơi xuống đất.Những cái đầu lăn lông lốc, chen chúc dưới chân ta, khóc lóc, gào thét, từng chữ từng câu đập vào đầu khiến ta muốn nổ tung."Báo thù, Ý Nhi!""Tiểu thư, báo thù!""Cô , con đau quá..."Trong cơn đau đầu như muốn nứt ra, ta mở mắt ra trong mồ hôi lạnh.Trầm ngâm trong nước mắt một lúc lâu, mới hoàn hồn, hóa ra là mơ.Giang Ánh Tuyết mà cũng cùng với những người thân đã khuất của ta xuất hiện trong giấc mơ của ta.Chỉ là người quen cũ sắp gặp mặt rồi, nàng ta sẽ có bộ dạng gì đây?3.Ba ngày sau, Giang Ánh Tuyết vào kinh, chỉ là một cỗ t.h.i t.h.ể lạnh lẽo.Nghĩ đến bộ mặt đắc ý của nàng ta khi g.i.ế.c tỷ tỷ, ta liền hối hận - cho dù chết, cũng không để nàng ta toại nguyện ở bên Cố Cẩn Hoài.Chính nàng ta đã khiến tỷ tỷ hiền dịu của ta một xác hai mạng, cũng chính nàng ta cố xuyên tạc sự thật, khiến Cố Cẩn Hoài hận huynh trưởng thấu xương, ta sớm đã hận nàng ta thấu tận tâm can.Cỗ t.h.i t.h.ể đầy tủi nhục kia bị vứt một cách tàn nhẫn trước cửa phủ Cố gia.Ngắm nỗi đau khổ bị kìm nén trong đáy mắt Cố Cẩn Hoài, ta thu lại nụ lạnh, giả vờ kinh ngạc :"Chẳng lẽ là đưa nhầm chỗ rồi?"Biểu tiểu thư này không phải con Cố gia, cũng không phải nữ quyến trong phủ ta. Không danh không phận, sao có thể vào cửa nhà ta?"Cố Cẩn Hoài không chịu nổi lời dị nghị, đè thấp giọng, kéo tay áo ta thấp giọng uy hiếp:"Nàng ta đã c.h.ế.t rồi, đừng thêm chuyện nữa."Ta lạnh lùng hất tay hắn ra, đón nhận ánh mắt của các quan lại quyền quý trong đám đông, tiếp tục :"Đã là vợ của Mạnh gia Lô Châu, thì sống là người Mạnh gia, c.h.ế.t là hồn Mạnh gia. Nên đưa về Lô Châu, để nàng ta đoàn tụ với phu quân, an táng cùng huyệt mới đúng."Bây giờ vứt người ta trước cửa phủ Cố gia ta là có ý gì? Thật ra, nàng ta đã cướp hôn sự của ta, tổn danh dự của phu quân, ta là tiểu nhân, lòng dạ hẹp hòi, cũng đã từng nghĩ đến việc nghiền xương thành tro để trút giận."Nhưng sau khi nhiều việc ác, nàng ta cũng đã gặp báo ứng, người c.h.ế.t thù hận tiêu tan, ta cũng không so đo nữa. Các ngươi kéo đi đi."Đáy mắt Cố Cẩn Hoài đỏ bừng, nắm chặt tay, khẩn cầu ta:"Để nàng ta vào cửa, thiếp thất cũng , thành toàn cho nghĩa của ta và nàng ta, coi như ta xin nàng."Ta nhướng mày, ghé sát tai hắn khẽ:"Đau lòng rồi sao? Ngươi dám trước mặt mọi người rằng nàng ta là bình thê mà ngươi muốn cưới không? Ngươi rồi ta sẽ tha cho nàng ta."Vẻ mặt hắn đau khổ, không dám lên tiếng, chỉ khẩn cầu:"Xin nàng, đừng loạn nữa. Để lại cho Ánh Tuyết chút thể diện!"Hắn thật nực , năm đó lúc đại hôn, Giang Ánh Tuyết cướp hôn trước mặt mọi người, là hắn vì tiền đồ, tự miệng nàng ta là người không quan trọng, khiến thể diện và danh tiếng của nàng ta bị hủy hoại hoàn toàn.Bây giờ lại vì chút thể diện không đáng kể này mà khẩn cầu ta nương tay.Ta che miệng, lớn không chút kiêng dè:"Nhưng không . Năm đó ta cũng đã cầu xin ngươi như , cầu xin ngươi tha cho cháu ba tuổi của ta, ngươi cũng không đồng ý."Đối mặt với sự sụp đổ của hắn, ta đẩy người đáng ghét kia ra, đột nhiên cao giọng, mang theo sự tàn nhẫn lạnh lùng:"Kéo đi! Không kéo đi, ta sẽ báo quan!"Bóng dáng Cố Cẩn Hoài chao đảo trong cơn gió nổi lên, quan tài người bị kéo đi, lòng đau như cắt, thân hình lảo đảo.Ta lau nước mắt trên mặt, xoay người trở về phủ, đáy mắt lạnh như băng.Cố Cẩn Hoài à Cố Cẩn Hoài, đau không?Đau là đúng rồi.Cho dù là t.h.i t.h.ể đưa về, ta cũng phải khiến nàng ta thân bại danh liệt, vĩnh viễn không thể toại nguyện đoàn tụ với ngươi. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...