Vạn Sự Hữu Duyên – Chương 5

Chương 5

“Ai đưa thư cho chẳng lẽ không biết? Lần này em còn chẳng đến trường – chính là vì không muốn dính vào cái gọi là thanh xuân đầy tiếc nuối của .”

“Em cùng lắm chỉ là tự rút mình ra khỏi câu chuyện. Em tác thành khi nào? Đừng tự biên tự diễn.”

“Với cả, đừng có đổ lỗi cho người khác vì cuộc hôn nhân thất bại của . Em không gánh nổi cái ‘nồi’ to như .”

Hàn Thanh bị tôi chặn họng, chỉ biết im lặng, hai mắt đỏ lên, lại tiếp tục oán trách:

“Trước khi đến với Bạch Đóa, đã hỏi em nhiều lần.

Khi đó, em thật sự không hiểu ý sao?

Hay là cố tác hợp cho với ấy?

Em hiểu rõ như , chắc chắn biết và Bạch Đóa không hợp.

Tại sao không ngăn cản ?”

Nghe xong câu vô lý này, tôi thật sự hết sức chịu đựng.

Cãi nhau với ta, tôi thấy mình còn ngu hơn.

“Thứ nhất, em không hiểu ý .

Thứ hai, nếu ý là – lúc đó thích em, hy vọng em cũng thích , muốn em tỏ với và đuổi Bạch Đóa đi…

Nếu đúng là ý đó – thì càng khiến em khinh hơn.”

“Anh cũng trọng sinh rồi, chắc phải biết rõ, kiếp trước giữa chúng ta chưa từng có .

Mấy chục năm sống với nhau, cũng không em.

Thế mà bây giờ muốn em tin rằng, lúc còn mười mấy tuổi đã từng thích em ư?

Anh nghĩ lại lời mình xem, có hợp logic không?”

“Tình cảm là chuyện của .

Thanh xuân đầy tiếc nuối chẳng phải luôn là ánh sáng trong tim sao?

Giờ ánh sáng đó thành hiện thực rồi, lại hối hận?

Anh đúng là vừa muốn cái này, vừa muốn cái kia, cái gì cũng đòi.”

“Anh và Bạch Đóa ở bên nhau bao nhiêu năm mới kết hôn, hợp hay không hợp – chẳng lẽ bản thân không rõ?

Dựa vào cái gì mà em hiểu ?

Em chưa từng thấy hai người chung sống ra sao, sao biết hợp hay không?”

Tôi một cách bình tĩnh, rõ ràng và mạch lạc.

Đối diện, Hàn Thanh im lặng, khí áp tụt thấp, tôi như muốn điều gì mà không dám.

“Không phải .

Kiếp trước cũng thích em, cũng từng cảm thấy hạnh phúc.

Anh thừa nhận – những năm đầu kết hôn đúng là vì bị cha mẹ thúc ép, lớn lên bên nhau khiến thấy như đời mình bị sắp đặt sẵn, cho nên mới luôn phản kháng.”

“Nhưng về sau thật sự muốn sống yên ổn, muốn vun đắp với em…

Thì em lại dần dần không còn quan tâm nữa.

Vì thế chỉ biết cố gắng tốt vai trò người chồng, người cha – để em đỡ phải lo nghĩ.

Câu ‘xin lỗi’ lúc cuối, là xin lỗi vì đã để em vất vả – chứ không phải xin lỗi vì không em.”

Lần đầu tiên nghe những lời này, tôi chỉ cảm thấy… buồn .

“Dù có ý gì đi nữa, thì cả đời trước em chưa từng cảm nhận của .

Còn kiếp này – em cũng không muốn cảm nhận.”

“Đừng có diễn cái kiểu ‘ánh trăng trắng’ biến thành ‘hạt cơm’, rồi lại đi tiếc nuối nốt ruồi son.”

“Không ai là ánh trăng của ai, cũng chẳng ai là nốt ruồi son trong lòng ai cả.”

“Ừ, thừa nhận, có lúc sống trong sự bình lặng quá lâu, đã nghĩ đến những ký ức rực rỡ thời niên thiếu.

Nhưng nhớ là cái quãng thời gian đó, chứ không phải nhớ Bạch Đóa.”

“Kiếp này ở bên ấy, một phần là vì ấy đeo bám nhiều năm, cảm thấy áy náy.

Đã lãng phí mấy năm tuổi trẻ của một ,

Còn em – chưa từng liên lạc với .

Anh cũng có chút hy vọng – nghĩ rằng nếu em biết ở bên Bạch Đóa, liệu em có quay lại tìm không…

Ai ngờ em thật sự chẳng quan tâm gì cả.

Đó là sai lầm lớn nhất của .”

“Sau kỳ thi đại học, Bạch Đóa nhờ gửi thư – sẽ đợi ở một nơi nào đó, không thấy thì sẽ không rời đi.

Ban đầu không định đi, sau đó trời mưa.

Bạn thấy ấy vẫn đứng đó chờ, rất tội.

Anh nghĩ, chi bằng đến từ chối thẳng mặt cho ấy yên tâm về nhà.”

“Chuyện sau đó càng không có gì như lời đồn.

Không có vụ đi dạo phố gì cả – chỉ là cờ gặp, ấy nhất quyết đi theo, thế nào cũng không chịu dừng.

Đường phố cũng đâu phải của riêng , không có quyền đuổi người ta đi đường nào.”

“Vậy nên lúc đó – thật sự chưa ở bên ấy.”

Hàn Thanh kể lại từng chi tiết, từng đoạn, tôi chỉ thấy phiền.

“Đủ rồi, đừng nữa, dừng ở đây thôi.

Anh có thêm bao nhiêu, cũng không thay đổi gì.”

“Hay là – lần này tìm em, là để thay đổi điều gì?”

Hàn Thanh trở nên tuyệt vọng.

Anh ôm đầu, lẩm bẩm:

“Không… biết chẳng thể thay đổi gì nữa.

Đã như rồi… chúng ta cũng không thể quay lại.

Anh chỉ là… muốn gặp lại em lần nữa.”

Thấy bình tĩnh lại, tôi đứng dậy cùng Hàn Thanh rời khỏi quán cà phê.

Vì nhà ở cùng khu, chúng tôi lại vô đi cùng đường.

Tôi thì không bận tâm.

Chỉ những ai còn để tâm – mới thấy lúng túng.

Còn tôi, từ lâu đã không còn điều gì phải tránh né.

Trên đường về, Hàn Thanh kể cho tôi nghe lý do vì sao và Bạch Đóa ly hôn.

Không có chuyện gì quá nghiêm trọng.

Tóm lại là: một người lãng mạn, tràn đầy sức sống và đam mê; một người thì trầm lặng, lạnh nhạt, chỉ biết việc.

Sự nhiệt huyết dù mạnh đến đâu, cũng sẽ dần nguội lạnh khi bị dội nước lạnh mỗi ngày.

Sự nhiệt không hồi đáp, rồi cũng dần tắt.

Sau này, Bạch Đóa gặp đích thực” có thể khơi dậy cảm trong một lần nữa, và chủ đề nghị ly hôn.

Hàn Thanh hiểu vấn đề nằm ở đâu – đồng ý, cũng chia cho ấy không ít tài sản.

Đúng như tôi đoán.

Dù không có , Hàn Thanh có trách nhiệm.

Anh sẽ không điều gì có lỗi với gia đình – đó là cách dạy dỗ.

Đối với con cái, Hàn Thanh cũng rất cẩn thận.

Bạch Đóa tuy là người nặng , ấy biết mình còn trẻ.

Nếu sau này thực sự kết hôn, sinh thêm con với người mình , sợ mình sẽ thiên vị, sợ con trai hiện tại phải chịu thiệt thòi.

Thế nên, chủ từ bỏ quyền nuôi con, chỉ giữ quyền thăm nom.

Không có ai sai cả.

Chia tay – có lẽ là tất yếu.

Chỉ là… khi tôi nghe thấy tên “người đích thực” của Bạch Đóa, tôi thật sự không thể tin nổi.

Là chồng cũ của ấy ở kiếp trước.

Đúng là… đời người có những mối duyên nợ, sâu đến mức dù đi bao vòng, vẫn có thể va vào nhau lần nữa.

Tôi cũng chỉ biết âm thầm chúc ấy may mắn.

Sau đó, Hàn Thanh quay trở lại A thị.

Cũng không liên lạc gì thêm với tôi, mối quan hệ giữa hai bên đã nhẹ nhàng hơn nhiều – dù sao thì cha mẹ đôi bên vẫn còn qua lại.

Năm tôi ba mươi chín tuổi, sau hơn một năm gắn bó với một đồng nghiệp cùng ngành, chúng tôi tổ chức hôn lễ.

Gia đình Hàn Thanh, thầy hướng dẫn, học trò và đồng nghiệp của tôi đều đến dự.

Năm bốn mươi tuổi, tôi sinh một bé .

Nhìn gương mặt con bé giống hệt với Du Du ở kiếp trước, tôi vừa ngỡ ngàng vừa hạnh phúc.

Tôi đặt tên con là Hữu Hữu, mong con “vạn sự đều có” – an lành, đủ đầy, và tự do.

Nỗi lo lớn nhất trong lòng ba mẹ tôi xem như đã trút bỏ.

Hằng ngày họ vui vẻ chơi cùng cháu, không ngớt.

Bác Hàn và bác cũng thường xuyên ghé thăm.

Đặc biệt là bác trai – rất thích bé Hữu Hữu.

Bác ấy luôn , giữa mình và Hữu Hữu chắc chắn có duyên, nếu không thì sao vừa đã không muốn rời mắt?

Lần đầu tiên Hàn Thanh gặp Hữu Hữu, cũng sững người.

Nhưng tôi đã với rõ ràng:

“Hữu Hữu là Hữu Hữu. Du Du là Du Du.

Em không quên Du Du, Hữu Hữu cũng không phải bản sao của ai cả.”

Cuộc đời tôi… tạm kể đến đây thôi.

Về sau thế nào – là tốt hay xấu – tôi vẫn chưa sống tới, nên chưa biết .

Nhưng hiện tại, tôi biết rõ:

Tôi đang sống cho chính mình.

Không là cái bóng của quá khứ.

Cũng không vì ai mà từ bỏ bản thân mình nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...