Tôi trọng sinh sau kỳ thi đại học. Lần này, tôi sẽ không quay lại lớp học, cũng sẽ không ở bên Hàn Thanh nữa.
Tôi và Hàn Thanh là thanh mai trúc mã, nhà ở cạnh nhau, lớn lên cùng nhau, cùng học cùng chơi. Ba mẹ ấy hay :
“Du Du sau này con dâu của dì đi.”
“Dì nhất định sẽ thương Du Du.”
Lúc ấy tôi chỉ biết đỏ mặt im lặng, còn Hàn Thanh luôn thản nhiên, chưa bao giờ đáp lời.
Tôi hiểu ấy chưa từng thích tôi đến mức đó.
Sau kỳ thi đại học, chúng tôi cùng vào trường A, thuận lợi tốt nghiệp, đi vài năm, rồi dưới sự tác hợp của hai bên gia đình, kết hôn.
Tôi cứ ngỡ rằng mọi thứ là chuyện đương nhiên, ai ngờ lại là tiếc nuối suốt đời của .
Phải thật, Hàn Thanh là một người chồng tốt, người cha mẫu mực.
Sau khi cưới một năm, chúng tôi có con. Anh chăm lo chu đáo, không tăng ca, về nhà đúng giờ, sẵn sàng chia sẻ việc nhà, hiếu thuận với ba mẹ tôi, ai vào cũng khen ngợi.
Con ra đời, mọi bước trưởng thành đều có bên cạnh.
Anh luôn cẩn thận, chu đáo hoàn hảo ở mọi khía cạnh.
Bởi vì là người có trách nhiệm, dạy dỗ tử tế.
Dù không tôi, một khi đã quyết định kết hôn, chưa bao giờ trốn tránh bổn phận.
Ba mẹ tôi cũng rõ ràng, cảm từ nhỏ, nhân phẩm, gia cảnh của Hàn Thanh đều khiến họ yên tâm.
Và quả thực, họ đã không nhầm người.
Ban đầu, tôi cũng mãn nguyện.
Dù không có , chúng tôi sống tôn trọng, ôn hòa như em.
Tôi nghĩ chỉ cần có trách nhiệm, như thế đã đủ.
Anh không tôi, cũng chưa từng người khác.
Cho đến buổi họp lớp sau mười năm tốt nghiệp trung học, tôi và đều đến.
Mọi người chẳng lấy lạ khi thấy chúng tôi bên nhau:
“Đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ thời đi học!”
“Chúc mừng hai người, quá xứng đôi!”
“Thật là một mối đẹp từ trường đến đời.”
Sau này, lập công ty riêng, ăn phát đạt – là người thành công theo chuẩn mực xã hội.
Nhiều lời khen, nhiều ánh mắt ngưỡng mộ.
Rượu vào, chuyện xưa lại nhắc đến – rằng hoa khôi trường học năm ấy, Bạch Đóa, từng theo đuổi Hàn Thanh rầm rộ suốt 2 năm.
Hồi ấy, bè còn cá cược xem ai sẽ “đắc thủ”: hoa khôi Bạch Đóa hay thanh mai trúc mã Lâm Du Du.
Bạch Đóa hôm đó cũng có mặt.
Tóc xoăn sóng lớn, da nâu khỏe mạnh, dáng người săn chắc – đẹp rực rỡ và đầy sức sống.
Khi tôi và Hàn Thanh vừa tới, ấy đã chúc mừng:
“Hồi đó non nớt, nhiều phiền phức cho hai người. May mà giờ hai người hạnh phúc thế này, tôi cũng yên lòng.”
Sau đó ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Tôi im lặng.
Hàn Thanh lại , nhắc: “Đừng uống nhiều quá.”
Nghe vài tháng trước đã ly hôn, thậm chí còn ra tòa.
Cô uống nhiều, bị mọi người trêu, vẫn tươi:
“Đúng rồi, hồi đó tôi đuổi theo Hàn Thanh suốt, cậu ấy chẳng để ý tôi. Tôi từng nghĩ chắc mình chưa đủ đẹp.”
Rồi ánh mắt lấp lánh:
“Nhớ hồi đó còn viết thư tỏ nhờ Lâm Du Du chuyển hộ… Bây giờ nghĩ lại, thật là bồng bột.”
Mọi người đều sững lại.
Rồi lập tức giỡn để xua tan không khí ngượng.
“Cậu cũng ghê quá nha, biết rõ hai người là thanh mai trúc mã mà vẫn dám chen vào!”
“Phải đó, hồi đi họp phụ huynh toàn thấy người nhà đi thay nhau cho hai đứa này!”
“Không phải cậu không đẹp, là người ta đã có người trong lòng rồi.”
Sau bữa ăn, mọi người muốn đi hát karaoke.
Tôi thì lo cho con nên bàn với Hàn Thanh rời sớm.
Anh uống rượu, tôi lái xe.
Trên đường, tôi mở lời:
“Không biết có tin hay không, em muốn rõ…”
Tôi kể lại chuyện sau thi đại học, tôi về lớp dọn dẹp đồ, đúng lúc Bạch Đóa đến, tìm Hàn Thanh – vắng mặt vì đưa mẹ đi bệnh viện.
Cô ấy nhờ tôi chuyển thư tỏ , tôi từ chối – vì tôi biết mình thích , không muốn chuyện vừa thiệt mình, vừa bị hiểu lầm.
Cô ấy không chịu, đặt thư lên bàn tôi rồi bỏ đi.
Tôi không chuyển, không đọc.
Tôi không nợ gì cả.
Hàn Thanh nghe xong, chỉ nhẹ nhàng bảo:
“Dù em có đưa thư, cũng không đến với ấy. Anh và Bạch Đóa không cùng thế giới.”
Tôi biết – đó là sự thật.
Nhưng tôi cũng biết, Hàn Thanh từng lòng.
Tôi là người duy nhất thấy ánh mắt mong đợi và tiếc nuối của mỗi lần từ chối Bạch Đóa.
Tôi cũng hiểu, sau kỳ thi, bất an, không phải vì điểm số – mà vì sợ Bạch Đóa thật sự từ bỏ.
Tôi biết từng thích ấy – chỉ là biết cha mẹ sẽ không đồng ý.
Yêu ấy sẽ phải vượt qua quá nhiều điều.
Sau này, là người chồng có trách nhiệm, người cha tốt, con rể hiếu thảo.
Tôi báo đáp bằng sự dịu dàng, vun vén – tưởng như mọi tiếc nuối đã bị lãng quên.
Chúng tôi tiễn bốn bậc sinh thành, đến năm Hàn Thanh hơn sáu mươi tuổi thì bệnh nặng, chưa đầy nửa năm đã ra đi.
Trước khi mất, nắm tay tôi, liên tục lời xin lỗi.
Tôi biết, xin lỗi vì không tôi.
Nhưng ngoài , đã rất tốt tất cả những điều còn lại.
Chưa từng phản bội, chưa từng ngoại , chưa từng để tôi khổ sở.
Lúc ba mẹ hai bên tác hợp, là chủ đề nghị cưới.
Anh hứa sẽ đối xử tốt với tôi và đã giữ lời.
Tôi cảm kích, cũng mong nếu có kiếp sau, đừng để lại tiếc nuối.
Hãy sống thật vui vẻ, tự do.
Năm tám mươi tuổi, giữa tiếng khóc nức nở của con cháu, tôi rời khỏi thế gian.
Tôi đã chọn mua phần mộ cách xa nơi chôn cất Hàn Thanh.
Con cháu không hiểu – cũng chẳng cần hiểu.
Chỉ cần biết – đó là mong muốn của cả tôi và .
Khi tôi mở mắt ra, tôi đang ở nhà mình – căn nhà tôi lớn lên.
Mọi thứ vẫn giản dị, ấm áp.
Chẳng phải tôi đã ch .t rồi sao?
Tôi vẫn còn nhớ, trước lúc ra đi, con , cháu ngoại và con rể đều nắm tay tôi mà khóc.
Vậy mà chỉ chớp mắt, tôi lại quay về khoảng thời gian sau kỳ thi đại học, đang nghỉ ngơi ở nhà.
Ngày thi cuối cùng chỉ còn một môn, nên sáng thi xong là tôi kết thúc kỳ thi.
Vì thi ở điểm khác trường, nên tôi về thẳng nhà để nghỉ.
Ở kiếp trước, nghỉ ngơi xong buổi sáng, buổi chiều tôi đến lớp.
Khi đó trong lớp vẫn còn khá đông người – người thì đối chiếu đáp án, người thì dọn dẹp đồ đạc, người thì chia tay thân.
Tôi đứng trước tờ lịch.
Ở đời này, tôi không định đến trường nữa.
Kiếp trước tôi không giúp chuyển thư, thì kiếp này cũng sẽ không.
Thật ra, dù trong lòng tôi có thích Hàn Thanh, tôi chưa bao giờ thể hiện ra.
Cho nên hồi đi học, giữa tôi và Hàn Thanh, thứ khiến người ta dễ thấy nhất chỉ là cảnh cùng nhau đến trường, cùng nhau tan học.
Chúng tôi đều là kiểu người ít , không thân thiết quá mức như trong tưởng tượng của nhiều người về một cặp thanh mai trúc mã, càng không có mập mờ hay ám muội gì.
Thế nên khi có nữ sinh khác theo đuổi Hàn Thanh, mọi người cũng không thấy tôi với là một đôi gì đó đặc biệt.
Sự thật là như .
Anh ấy thiên tư xuất chúng – mọi đề khó trong mắt gần như không tồn tại.
Còn tôi, dù có chút lanh lợi, đa phần đều nhờ vào nỗ lực.
Muốn tiến lại gần , không bị bỏ lại quá xa, tôi phải cố gắng hết sức.
Tôi phải dốc trăm phần trăm công sức, mới có thể bắt kịp một phần nhỏ thiên phú của .
Dù tôi đứng thứ hai toàn khối, còn là thủ khoa, trong mắt người ngoài có vẻ khoảng cách không lớn, chỉ tôi mới biết, giữa chúng tôi chênh lệch bao nhiêu.
Tôi và Hàn Thanh, qua tưởng như là cùng kiểu người – luôn điềm đạm, lý trí, thông minh.
Nhưng thực ra không giống nhau.
Sự điềm tĩnh của là vì luôn nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Còn sự điềm tĩnh của tôi là lớp vỏ để tự bảo vệ mình.
Sự thông minh của là thiên bẩm.
Sự thông minh của tôi là từ mồ hôi.
Chúng tôi luôn khác biệt – rất xa.
Tôi hiểu – giống như hiểu tôi .
Tôi thích , chưa bao giờ chủ tiến tới, cũng chưa từng thổ lộ, lại càng không mập mờ gì với .
Anh hiểu tôi, nên khi bị cha mẹ hối thúc chuyện hôn nhân, chính là người chủ tìm tôi để bàn chuyện tương lai.
Anh hy vọng tôi sẽ kết hôn với – bởi vì biết tôi sẽ không từ chối.
Cũng vì biết cha mẹ hai bên đều mong điều đó.
Tôi đã biết điểm.
Lần này tôi ngồi ở nhà, cẩn thận chọn trường và ngành.
Tôi nghĩ – lần này, tôi sẽ không chọn A đại nữa.
Tôi muốn học ở B đại.
Tôi học khối tự nhiên, mà B đại mạnh cả hai khối – rất phù hợp với tôi.
Lần này tôi không đến trường, cũng không biết lá thư của Bạch Đóa có gửi đi hay không.
Tôi cũng chẳng để tâm.
Thời gian trôi rất nhanh.
Một hôm, ba mẹ tôi nhận hai cuộc gọi từ hai trường đại học – cả hai đều là trường trọng điểm.
Dù bình thường đã biết tôi học tốt, khi thật sự có trường gọi điện tới, ba mẹ vẫn không giấu nổi niềm tự hào và vui mừng.
Tuy nhiên, họ không tự ý quyết định, mà hỏi tôi trước.
Sau khi biết tôi muốn vào B đại, họ liền đồng ý và chọn cho tôi ngành học tốt nhất ở đó.
Năm nay thủ khoa của tỉnh vẫn là Hàn Thanh.
Kiếp trước cũng .
Anh ấy sớm đã chọn A đại, ngành học cũng đã xác định rõ ràng.
Hôm đó, ba mẹ Hàn Thanh mời gia đình tôi sang nhà họ ăn cơm.
Hai bên chúc mừng nhau.
“Du Du thi tốt quá, lọt top 10 toàn tỉnh. Đi đâu cũng , nếu học cùng A đại với nhà bác thì tốt quá.
Hàn Thanh còn có thể chăm sóc con nữa, chúng ta cũng yên tâm.”
Ba Hàn chuyện đầy nhiệt .
Mẹ Hàn ngồi ở ghế mềm, vừa xuất viện chưa lâu, cũng phụ họa theo.
Tôi hiểu rõ ý của ba mẹ Hàn.
Bạn thấy sao?