Vãn Sơ – Chương 6

Chương 6

“Đến tuổi chọn hôn sự, không ai muốn nữ nhi của tiểu thiếp, Vân đại nhân và kế thất bèn để mắt đến cháu thần. Giam con bé trong từ đường bốn bề gió lùa, không ăn không uống, định để nó chết đói!”

“Ra ngoài thì tuyên bố rằng con bé bệnh nặng không thể gả, muốn đổi hôn sự của phủ Lệnh Quốc công cho nữ nhi của kế thất!”

“May nhờ Quốc công phu nhân dẫn Thẩm Tam lang đến đưa đồ cho cháu thần, phát hiện chuyện không đúng. Nếu không thì giờ đây… Thần muốn chính danh tố cáo Vân Tử Lâm, quan mà không thương con cái, không xứng phụ thân!”

“Cúi xin bệ hạ phân xử công bằng!”

Quan Ngũ Thành Binh Mã Tư và phủ doãn Kinh Đô lần lượt lên chứng, khiến Vân Tử Lâm không thể biện bạch.

Ngay trên triều, hoàng thượng lập tức hạ chỉ, buộc Vân Tử Lâm về nhà đóng cửa hối lỗi, nghĩ thông suốt rồi mới ra ngoài.

Nhưng ai cũng biết, kinh thành thiếu gì quan viên, ông ta ra ngoài còn chỗ hay không thì khó mà .

Còn về ta, hoàng thượng cảm trước cảm huynh muội của cữu cữu ta, đặc biệt cho phép ta đổi sang họ Hoắc, ghi danh dưới tên cữu cữu, sau này từ nhà họ Hoắc xuất giá.

Như , ta từ Vân gia đại nương trở thành Hoắc gia đại nương.

Những gì mẫu thân để lại, cữu cữu đích thân sai người cùng Phương mụ mụ thu dọn từng thứ một mang về Hoắc gia.

Nhà họ Vân mất hết mặt mũi, chuyện này lan truyền khắp Thịnh Kinh.

Vân phủ buộc phải đóng cửa, cắt đứt giao thiệp với người ngoài.

15

Nửa đêm, vừa trò chuyện xong với ngoại tổ mẫu.

Ngoại tổ mẫu, cữu cữu, di mẫu và các biểu đệ, biểu muội tặng ta rất nhiều lễ vật, ngay cả nha hoàn thân cận cũng vui vẻ, ai ai cũng lễ phép.

Ta ngồi trước cửa sổ, dưới ánh đèn cẩn thận xem từng món quà.

Suy nghĩ miên man, ta chợt nhớ đến mẫu thân.

Ngoại tổ mẫu, ngoại tổ phụ và cữu cữu đều thương mẫu thân ta đến thế, sao người lại chọn… một người như trượng phu?

Bỗng nhiên, cửa sổ vang lên một tiếng . Ta giật mình, vội mở cửa ra xem.

Ngoài cửa, Thẩm Dạ Sơ đang đứng đó.

“Sao huynh lại đến đây?”

Dưới ánh trăng, người bên ngoài lông mày sắc nét, mắt sáng như sao. Rõ ràng sở hữu một gương mặt tuấn tú thông minh, ta lại nở nụ ngốc nghếch.

Ta gương mặt ấy, chẳng hiểu sao hai má nóng bừng, đầu tai cũng đỏ ửng.

“Sợ muội đói bụng, nên huynh mang đồ ăn đến cho muội.”

Hắn lấy từ trong ngực ra đủ loại bánh: bánh hoa đào, bánh đường hấp, bánh như ý, bánh rán, bánh củ cải…

Ta đến ngơ ngác, chỉ trong chốc lát, hắn đã bày đầy cả một bàn.

“Vãn muội muội, muội mau ăn khi còn nóng. Thích món nào, mai huynh lại mang tới.”

Ta vạt áo ngoài bị rách của hắn, bị dầu mỡ thấm vào vải lót bên trong, không khỏi giật mình.

Đưa tay chạm thử, lại bị sức nóng trên vải cho giật mình.

“Huynh bị ngốc sao? Đồ vừa nấu xong mà lại nhét vào trong ngực?”

Thẩm Dạ Sơ đỏ mặt:

“Huynh sợ để nguội thì ăn không ngon. Muội đừng lo, huynh da dày thịt béo, không bị phỏng đâu!”

Ta nắm lấy vạt áo hắn, chóp mũi cay cay, nước mắt bỗng chảy ra.

Thẩm Dạ Sơ luống cuống muốn đưa tay lau nước mắt cho ta, trên tay lại đầy dầu mỡ.

Loay hoay hồi lâu, hắn thấp giọng dỗ:

“Vãn muội muội, muội đừng khóc, lần sau huynh không nhét vào ngực nữa.”

Ta kéo hắn vào phòng, đưa tay cởi áo ngoài của hắn.

Hắn giật mình, lập tức đứng lên định tránh, bị ta nghiêm giọng ngăn lại:

“Huynh không nghe lời sao?”

“Nghe, nghe lời! Nhưng… chúng ta chưa thành thân, không phải phép, sẽ hủy hoại… hủy hoại thanh danh của muội.”

Hắn lắp bắp mãi mới xong một câu, ta hừ lạnh, mở lớp áo lót bên trong của hắn, phát hiện cả vùng da đã đỏ lên một mảng.

Ta hít một hơi sâu, lấy thuốc mỡ trị phỏng ra bôi lên cho hắn, miệng vẫn không buông tha:

“Nói đến thanh danh, từ lúc biết hai chúng ta có hôn ước, huynh đã ngày ngày trèo tường mang đồ ăn cho muội, giờ còn chui vào phòng muội nửa đêm.”

“Nếu bị người ta thấy, họ còn không muội nửa đêm tư thông với nam nhân sao?”

Thẩm Dạ Sơ toàn thân cứng đờ:

“Tư… tư thông?”

Nhìn vẻ ngơ ngác của hắn, sau khi bôi thuốc xong, ta cố ý nắm lấy vạt áo của hắn, tựa vào lòng hắn, thì thầm bên tai:

“Tam lang có nguyện ý tư thông với muội không?”

Hắn cứng ngắc như khúc gỗ, hơi thở dồn dập như vừa chạy hai dặm đường.

Đột nhiên, hắn kéo chăn trùm kín đầu ta.

Ta hoảng hốt kêu lên một tiếng ngắn ngủi:

“Á!”

Bên ngoài, Thẩm Dạ Sơ hốt hoảng để lại một câu:

“Vãn muội muội, nghỉ ngơi sớm!”

Sau đó… chạy mất!

Cửa sổ bị hắn va phải, cứ lắc lư kêu “cạch cạch” không ngừng.

“Phì! Hahaha…”

Ta chui trong chăn, không nhịn lên.

Cười hồi lâu, ánh mắt ta dừng lại trên bàn đầy bánh ngọt hắn mang đến.

Khoảnh khắc ấy, ta chợt hiểu tâm ý mẫu thân.

16

Ta mơ hồ nhớ lại thời thơ ấu, mẫu thân từng đưa ta chơi cùng mấy đứa trẻ ở Thịnh Kinh.

Những đứa trẻ cùng tuổi ta không ít.

Khi ấy, ta dung mạo xinh xắn đáng , có phu nhân còn cợt, xô đẩy nhi tử nhà mình đến bắt chuyện với ta.

Từng đứa một, trước mặt người lớn thì lễ phép, vừa rời khỏi tầm mắt lại giơ tay giật đóa hoa lông vũ trên tóc ta.

Chỉ có Thẩm Dạ Sơ, đứa bé khi ấy lao tới như một bò con, đỏ mặt bước đến, lấy ra từ ngực chiếc khăn gói bánh ngọt giấu sẵn.

“Vãn muội muội, cho… cho muội ăn!”

Ta đôi tay dính đầy đất của hắn, lại những miếng bánh đã bị đè nát trong khăn, sợ hãi lắc đầu.

Hắn thấy ta không ăn, sốt ruột tiến một bước định đút cho ta.

“Là thứ huynh thích ăn nhất, không lừa muội đâu!”

Hắn càng tiến, ta càng sợ hãi lùi lại, cho đến khi chân mềm nhũn ngã xuống đất.

“Đau quá!”

Ta đau đến khóc òa lên.

Thẩm Dạ Sơ lúng túng không biết dỗ thế nào, nghĩ mãi không ra, cuối cùng quyết định lấy bùn đất bôi đầy mặt mình.

Nhìn hắn trông như con khỉ đất, vừa ngốc vừa xấu, lại nhe răng , ta bật thành tiếng:

“Phì! Huynh ngốc quá đi!”

Thấy ta , hắn liền tiến lại gần, gật đầu lia lịa:

“Huynh ngốc, huynh ngốc, huynh thật sự rất ngốc.”

Từ xa, trong lùm cây, là tà váy tím nhạt của mẫu thân.

Tiếng người và Trương đại nương tử thấp thoáng truyền đến:

“Năm đó, khi hắn rời kinh, đã hỏi ta, nên chọn người ta , hay người ta.”

“Nhưng hắn vội vã mang binh xuất kinh, đâu biết trong lòng ta chỉ có hắn, còn hắn lại tưởng là Vân Tử Lâm đến cầu hôn.”

“Ta muốn theo hắn, ta đã có con. Tố Lan, ngươi xem, ta phải sao đây?”

Cảnh trong mơ kết thúc tại đây.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...