Ta kinh ngạc không thôi, không thấy mấy binh sĩ đó, cứ ngỡ là thật sự đi chịu , không ngờ Thẩm Chiêu thực sự miễn cho họ sự trừng .
Lâm Thiển vỗ vỗ tay ta, rằng nghe Lâm Nguyên kể từ khi ta rời khỏi trướng, điện hạ đã ở trong đại trướng suốt cả buổi chiều, thậm chí không ăn tối.
Ta có chút cảm .
Nghĩ rằng lần này đợi Thẩm Chiêu trở về, ta nhất định không đối nghịch với hắn nữa.
Nhưng ta đợi suốt một đêm, Thẩm Chiêu vẫn chưa trở về.
Ta hỏi qua Lâm Nguyên, hắn bình thường nửa đêm sẽ quay về, lúc này vẫn chưa trở lại, sợ rằng trên đường đã bị trì hoãn.
Lại đợi thêm một ngày, lòng ta đã thắt lại đến cổ họng.
Gần tối, một đội người toàn thân nhuốm m.á.u lao vào doanh trướng, ta thấy Thẩm Chiêu đang hôn mê bất tỉnh trong tay họ.
Ta đánh rơi bát thuốc, cho đến khi Lâm Thiển kéo ta vào cửa ta mới hoàn hồn.
Một màu đỏ thẫm mờ mịt trước mắt, đã từng chứng kiến bao nhiêu vết thương, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy bất lực.
"Minh Vãn, cởi quần áo của điện hạ ra."
"Được."
Giọng ta mang theo sự run rẩy, cố gắng nén xuống nỗi hoảng loạn trong lòng, sau đó dùng kéo cắt bỏ quần áo trên người Thẩm Chiêu.
Thậm chí không rõ vết thương ở đâu, ta chỉ thấy toàn thân hắn đầy máu, sắc mặt trắng bệch.
9
Ta và Lâm Thiển bận rộn suốt đêm, trạng vết thương cuối cùng cũng ổn định lại.
Lâm Thiển thở phào nhẹ nhõm, rồi ta: "Việc chăm sóc sau này cũng quan trọng không kém, còn lại giao cho ngươi."
Ta chăm vào Thẩm Chiêu, lòng đầy lo lắng chưa từng có.
Thẩm Chiêu hôn mê gần mười ngày, mặc dù mỗi ngày đều có lúc tỉnh lại ngắn ngủi, đầu óc không minh mẫn, ta luôn ở bên cạnh chăm sóc, gần như không ăn không ngủ.
Hôm nay, ta ra ngoài lấy thuốc cho Thẩm Chiêu, lại thấy Lâm Nguyên mặt mày khó xử.
Sau khi hỏi thăm, mới biết là mấy ngày trước tuyết rơi bất ngờ, chặn lương thảo và thuốc men vận chuyển từ kinh thành đến giữa đường.
Mặc dù Lâm Nguyên đã cử người đi tiếp ứng, lương thực dự trữ chỉ đủ duy trì vài ngày, nếu trên đường xảy ra bất trắc, sợ sẽ chậm trễ đại sự.
Ta quay đầu về phía doanh trướng, Thẩm Chiêu hiện đang hôn mê, có nhiều chuyện không có lệnh của hắn không thể thực hiện .
Chiều hôm đó, sau khi thay thuốc cho Thẩm Chiêu xong, ta liền ra ngoài.
Gọi Lâm Nguyên, bảo hắn dẫn ta đến ngân trang ở Lâm thành.
Khi ta đem cả một hộp đầy ngân phiếu đưa cho Lâm Nguyên, bảo hắn đi mua lương thảo và thuốc men, Lâm Thiển hối hả chạy tới.
Nàng giật lấy cái hộp: "Điên rồi? Đây là của hồi môn của ngươi đấy!"
Lâm Nguyên cũng sững sờ, sau đó vội vàng từ chối, rằng quân doanh chưa đến mức cạn kiệt lương thảo, hơn nữa tiếp tế cũng sắp đến.
Dù thế nào, họ cũng không thể dùng của hồi môn của ta.
Ta kiên trì với quyết định của mình: "Tiếp tế có kịp thời hay không vẫn còn là ẩn số, lương thực trong kho cũng không trụ mấy ngày, bây giờ là mùa đông, chúng ta phải lên kế hoạch trước, huống hồ đây đều là vật ngoài thân, đem chúng cho binh sĩ dùng càng có ý nghĩa hơn."
Lâm Thiển còn muốn gì đó, ta kéo tay nàng, cho nàng biết những gì ông bà để lại ta đều giữ lại, những thứ này thực sự không quan trọng.
Lại qua vài ngày, Thẩm Chiêu cuối cùng cũng tỉnh lại.
Hôm đó ta đang ở dược phòng nấu thuốc, một tiểu binh đến tìm ta điện hạ tỉnh rồi, muốn gặp ta.
Ta vội vàng trở lại doanh trướng, chưa kịp gì, Thẩm Chiêu đã quát lên: "Ai cho phép ngươi vào của hồi môn? Cô cần nữ nhân nuôi dưỡng à?!"
Sau ngần ấy thời gian ở bên nhau, ta sớm đã không sợ hắn.
Bước lên giúp hắn đắp chăn lại, rồi ngồi bên giường đút thuốc cho hắn: "Điện hạ không cần nữ nhân nuôi, cần nữ nhân chăm sóc."
Thẩm Chiêu quay mặt đi không thèm để ý đến ta, trông hắn yếu ớt như một đứa trẻ.
Lâm Thiển không chọc giận hắn, ta đành phải dỗ dành mãi.
Nhưng người này tính bướng bỉnh, cuối cùng ta phải tỏ ra nghiêm khắc, cảnh cáo hắn nếu còn loạn ta sẽ mặc kệ hắn.
Thẩm Chiêu sắc mặt, rồi quay đầu ta: "Vậy ngươi lập danh sách, khi về kinh thành sẽ trả gấp mười lần, không, gấp trăm lần."
Bạn thấy sao?