Văn Phòng Chuồng Chó – Chương 7

CHƯƠNG 7

7

Nếu không phải tôi cố chấp chọn nhà họ Lục, thì một gia tộc sản như họ sao có tư cách cưới con nhà họ Diệp?

Nhưng tất cả những gì tôi nhận lại là gì?

Là trong mắt ta, tôi không bằng một thư ký, không bằng hai con chó.

Tôi là người thừa kế duy nhất của gia tộc đứng top 5 thế giới, cớ gì phải chịu ấm ức vì một người đàn ông?

Tôi xưa nay biết bắt đầu, cũng biết buông tay.

Tôi sẽ không bao giờ quay đầu lại.

Tôi ông nội Lục, dứt khoát :

“Ông, chúng cháu đã ly hôn.”

“Không ai có thể thay đổi chuyện đó.”

Mặt ông nội Lục tái nhợt, trắng bệch.

Nói thật lòng, từ sau khi kết thân thông gia, ông luôn đối xử tốt với tôi.

Tôi bèn dịu giọng xuống:

“Vì ông, tôi cho nhà họ Lục ba ngày.”

“Ba ngày sau, Tập đoàn Lục Thị phải dọn khỏi tòa nhà này. Nhà họ Diệp cũng sẽ không truy cùng diệt tận, còn có thể sống sót hay không, phải xem số phận của các người.”

Nói xong, tôi cầm lại bản ly hôn, xoay người bước đi.

“Đồ khốn kiếp! Tất cả là lỗi của mày!”

Ông nội Lục vung gậy, đập mạnh lên lưng Lục Văn Viễn một cái.

“Còn không mau xin lỗi Tinh Lan?!”

Lục Văn Viễn đau đến nhăn mặt, vẫn quỳ xuống trước mặt tôi, giọng nghẹn ngào:

“Tinh Lan, là lỗi của , là hồ đồ… xin em, vì nghĩa bao năm qua, hãy rộng lượng tha thứ.”

Ông nội Lục cũng vội theo:

“Tất cả là do con nhỏ thư ký kia! Mọi lỗi lầm đều là tại nó! Văn Viễn chỉ là quá đơn thuần, bị nó dụ dỗ nên mới hành xử không lý trí!”

“Giờ ông sẽ bảo nó sa thải con nhỏ đó, đuổi thẳng khỏi Hải Thành!”

Su Nhụy ngồi phệt dưới đất, toàn thân run rẩy, ánh mắt hoảng loạn về phía Lục Văn Viễn:

“Tổng Giám đốc…”

Anh ta thoáng do dự, chưa kịp gì, ông nội Lục đã trừng mắt dữ tợn với ta.

Chỉ cần liếc , Lục Văn Viễn lập tức hiểu rõ — ông nội đã ra lệnh.

Hít sâu một hơi, Lục Văn Viễn với giọng đầy ăn năn:

“Đúng , Tinh Lan, là ta cố quyến rũ ! Cô ta kể khổ, giả vờ đáng thương, chỉ nhất thời mềm lòng. Em lại không có mặt ở công ty, văn phòng bỏ trống cũng lãng phí nên mới ra chuyện hồ đồ như thế… Anh xin lỗi em!”

Ông nội Lục cũng vội vàng hùa theo:

“Tinh Lan, hãy tha thứ cho nó một lần đi. Hủy bỏ giấy ly hôn, từ hôm nay trở đi, sẽ bắt Văn Viễn về nhà, ở yên người chồng tốt. Anh sẽ không để nó đến công ty nữa. Tập đoàn Lục Thị cũng sẽ sát nhập vào Diệp thị, toàn bộ do em quản lý.”

Nghe thì như xin lỗi, thực chất chỉ là đổ hết tội lên đầu Su Nhụy, rồi tiếp tục để nhà họ Lục bám víu vào Diệp thị hút máu sống sót.

Tôi rõ từng mưu tính trong ánh mắt ông nội Lục, chẳng buồn lãng phí thêm thời gian.

“Không có khả năng đâu.”

Tôi dứt khoát từ chối.

Lục Văn Viễn lập tức hoảng lên, bật dậy hét lớn:

“Diệp Tinh Lan, em đừng đằng chân lân đằng đầu! Anh đã quỳ xuống xin lỗi rồi, em còn muốn gì nữa hả?!”

“Chẳng lẽ hôm nay em không có chút lỗi nào sao? Nếu không phải em cứ cứng đầu, sao lại đòi ly hôn?!”

Nhìn bộ dạng ngụy biện của ta, tôi bỗng nhiên thấy buồn .

Tôi từng ta đến mức mù quáng, để che mờ cả lý trí, khiến tôi tưởng người đàn ông này có hào quang.

Nhưng hôm nay, khi ánh sáng đó biến mất, tôi mới rõ — dưới lớp vỏ ngoài đó là một con người hèn hạ và ghê tởm.

Tôi quay sang ông nội Lục, nhạt:

“Ông cũng thấy rồi đấy, tôi đã cho ta cơ hội, là ta không cần tôi.”

“Miễn cưỡng tiếp tục, chúng tôi chỉ là một đôi oán lữ, chẳng có gì tốt đẹp cả.”

“Còn về việc cố ý thương tích hôm nay, tôi sẽ khởi kiện theo đúng trình tự pháp luật.”

Nói rồi, tôi sang Su Nhụy.

Cô ta run bắn lên, lập tức quỳ rạp xuống đất, đập đầu như điên:

“Tổng Giám đốc Diệp, tôi sai rồi, tôi không cố ý mà… là… là Tổng Giám đốc Lục bảo tôi cải tạo văn phòng của chị, tôi chỉ theo lệnh! Xin chị rộng lượng tha cho tôi lần này!”

“Con tiện nhân này!”

Lục Văn Viễn không ngờ bị phản đòn, tức giận lao tới tát ta một cái như trời giáng:

“Anh đã tốt với em thế nào?! Nếu không vì em, sao phải ly hôn với Diệp Tinh Lan? Em còn dám bán đứng ?!”

Su Nhụy đẩy ta ra, rít lên đầy căm phẫn:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...