Văn Phòng Chuồng Chó – Chương 6

CHƯƠNG 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1:

6

“Nếu không phải vì quá đáng, dung túng thư ký nhục tôi, liệu có xảy ra chuyện hôm nay không?”

Lục Văn Viễn chết đứng, trong đầu chợt nhớ lại tất cả mọi chuyện.

Ba năm trước, đúng là nhà họ Lục gặp khủng hoảng lớn, suýt nữa sản.

Mà sau khi kết hôn với tôi, công ty bỗng nhiên khởi sắc– ta từng nghĩ chỉ là may mắn gặp nhà đầu tư tốt.

Anh ta chưa từng nghĩ rằng, chính tôi mới là người mang đến khoản đầu tư đó.

Cả đám nhân viên nãy giờ im lặng, bỗng rộ lên:

“Trời ơi! Hóa ra Tổng Giám đốc Diệp là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Diệp thị?”

“Nhà họ Diệp… là một trong năm gia tộc giàu nhất thế giới đấy! Thôi xong rồi, công ty chúng ta có khi sản đến nơi rồi!”

“Su Nhụy ban nãy còn dám mắng người ta là mụ già ăn bám, giờ thì rõ rồi… mấy năm nay nhà họ Lục toàn sống nhờ vào Tổng Giám đốc Diệp!”

“Giờ phải sao đây? Chúng ta có bị liên đới không?”

Sắc mặt Su Nhụy lúc xanh lúc trắng, tay run lẩy bẩy, gần như muốn chui xuống đất trốn.

Con chihuahua trong lòng bị ta siết chặt đến rít lên từng tiếng thảm thiết, mà ta chẳng còn nghe gì nữa.

Tôi không buồn tiếp tục đôi co, chỉ liếc mắt ra hiệu cho Trợ lý Lâm.

Ông ta lập tức lấy ra giấy chứng nhận quyền sở hữu tòa nhà:

“Tòa nhà này Tổng Giám đốc Diệp mua lại ba năm trước, đến giờ vẫn đứng tên ấy. Bắt đầu từ hôm nay, tòa nhà sẽ thu hồi, mong các vị trong hôm nay dọn sạch đồ rời đi.”

Lục Văn Viễn chằm chằm vào giấy tờ trong tay Trợ lý Lâm, sắc mặt càng thêm trắng bệch, giọng run run:

“Diệp Tinh Lan… em nhất định phải tuyệt đến thế sao?”

Tôi thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của ta, trong lòng không gợn sóng.

“Lục Văn Viễn, là tự tuyệt trước.”

“Không phải chính muốn phong sát tôi cả ngành, muốn đuổi tôi ra khỏi công ty, muốn ly hôn hay sao?”

Anh ta mấp máy môi, chẳng lời nào.

Tôi lạnh nhạt :

“Tôi đã cho cơ hội rồi–là tự mình không cần.”

Ngay từ lúc tôi “ly hôn thì sẽ mất chức”, ta không tin.

Bây giờ, cuối cùng Lục Văn Viễn mới hiểu : ta sai đến mức nào.

Hốt hoảng, Lục Văn Viễn lao tới, nắm lấy tay tôi, giọng van nài:

“Diệp Tinh Lan, một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa. Dù gì chúng ta cũng là vợ chồng, em không thể đối xử với như , không thể đối xử với nhà họ Lục như …”

Tôi lạnh lùng ta, nhẹ nhàng hất tay ra.

“Tổng Giám đốc Lục có vẻ hay quên, chúng ta vừa ly hôn xong mà.”

Câu ấy khiến ta nghẹn đến mức suýt bật khóc.

“Diệp Tinh Lan, em không thể đối xử với như thế !”

“Nhà họ Lục cũng là doanh nghiệp lớn, nếu em cứ thế trở mặt, em không sợ chúng ta lưỡng bại câu thương sao?!”

“Câm miệng!”

Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì một giọng già nua, đanh thép vang lên.

Ông nội Lục trong bộ đồ bệnh nhân, quản gia đỡ vào, run rẩy chống gậy tiến đến.

“Ông nội…”

Lục Văn Viễn chỉ kịp gọi một tiếng, thì một cái tát giáng xuống mặt khiến ta choáng váng.

Ông nội Lục thở hổn hển, giận đến mức run người, gằn từng chữ:

“Đồ súc sinh! Nhà họ Lục bị mày đến mức này rồi!”

Lục Văn Viễn ôm mặt, không thể tin nổi:

“Ông ơi, con là cháu ruột của ông mà, sao ông có thể đánh con?!”

“Ông thà không có đứa cháu như mày!”

Ông nghẹn ngào quay sang tôi, cúi người thật sâu.

“Tinh Lan, là ông không dạy Văn Viễn… Nhưng dù gì hai đứa cũng là vợ chồng, có thể… có thể tha cho nó không?”

Tôi không gì, chỉ lấy tờ ly hôn đã ký sẵn, đặt vào tay ông.

“Ông, bọn cháu đã ly hôn rồi.”

Nhìn thấy văn bản ly hôn rành rành, ông nội Lục suýt nữa không thở nổi, suýt ngất ngay tại chỗ.

Ông lại tát cho Lục Văn Viễn thêm một cái.

Rồi nghẹn ngào van nài tôi:

“Tinh Lan, mọi chuyện ông đều biết cả rồi, là Văn Viễn sai, là nó hồ đồ, hai đứa là có duyên phận, ông biết con có cảm với nó, chẳng lẽ chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này mà ly hôn thật sao?”

“Ông sẽ bảo nó xin lỗi con, van xin con, con cho nó một cơ hội không?”

Phải, đến cả ông nội Lục cũng biết — tôi thật sự từng Lục Văn Viễn.

Năm đó, những gia tộc xếp hàng muốn liên hôn với nhà họ Diệp kéo dài tận sang Pháp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...