Vẫn Nhớ Người Như [...] – Chương 4

4

Tình tay tư là điều không thể nào xảy ra.

 

Nếu Bùi Tri Lang và tiểu thư Thôi gia thực lòng nhau, dù sao cũng tốt hơn đi cùng ta để rồi nhận lấy một kết cục bi thảm.

 

Dù ta có không nỡ đến đâu, cũng không thể trơ mắt hắn đi vào vết xe đổ kiếp trước.

 

Kiếp trước, hắn từng bị hãm bỏ tù, sau đó chịu đủ mọi cực hình, trên người vô số vết roi, da tróc thịt bong, dấu ấn của sắt nung cháy bỏng n.g.ự.c hắn cháy sém không còn nguyên vẹn.

 

Bọn họ muốn nghiêm hình bức cung, mọi loại cực hình độc ác nhất đều dùng hết lên trên người hắn.

 

Thiên lao canh phòng nghiêm ngặt, cho dù ta tốn bao nhiêu vàng bạc để lo lót, cũng chỉ có thể gặp hắn một chốc lát ngắn ngủi.

 

Khi ta thấy hắn, hắn ngồi ngay ngắn sống lưng thẳng tắp trong ngục, bị tra tấn đến mức không còn hình người, thân thể đầy thương tích, quần áo rách nát nhuốm đầy m.á.u tươi.

 

Nhìn những vết thương đau đớn đến xé lòng ấy, toàn thân ta run rẩy, nức nở rơi lệ.

 

Ta lục tìm trong bọc hành lý, lấy ra thuốc trị thương, muốn giúp hắn bôi thuốc lại sợ hắn đau, luống cuống đứng tại chỗ không biết sao, tiếng khóc mỗi lúc một lớn hơn.

 

Hắn nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, bàn tay yếu ớt vô lực khẽ vuốt ve sau lưng ta, không ngừng an ủi ta hắn không đau, thậm chí còn có tâm giỡn với ta.

 

"Khanh Khanh nhà ta khóc đến con mắt đỏ lên cả rồi, trông như con thỏ , thật xấu xí."

 

Giọng hắn yếu ớt, khuôn mặt tái nhớt nở một nụ ấm áp, đưa tay lên lau nước mắt cho ta, ánh mắt đầy lưu luyến không nỡ rời, chăm ta.

 

Ánh mắt tan vỡ và đau lòng ấy như đ.â.m thẳng vào trái tim ta. Ta luôn cảm thấy hắn giống như đang lời từ biệt với ta, hốc mắt cay xè, ta lại òa lên khóc lớn hơn, giậm chân :

 

"Đến lúc nào rồi mà chàng còn sao?"

 

Hắn khẽ, tràn đầy cưng chiều:

 

"Ừ, thỏ con nổi giận cũng hay giậm chân, bây giờ càng giống hệt rồi."

 

Nhờ những lời an ủi đầy tâm ý của hắn, ta cuối cùng cũng ngừng khóc, tay run rẩy giúp hắn bôi thuốc, thấp giọng :

 

"Dù có thế nào, ta cũng sẽ mọi cách để cứu chàng ra ngoài. Dù là dùng m.á.u tươi rải khắp chính đường cáo ngự trạng, hay là cướp…"

 

Chữ "ngục" chưa kịp thốt ra khỏi miệng, hắn đã cắt ngang lời ta: "Có nương tử bôi thuốc cho ta, bây giờ có c.h.ế.t cũng không hối tiếc."

 

Ta vội vàng mắng hắn năng lung tung.

 

Nhưng không ngờ, lời đó lại ứng nghiê,k. Lần gặp đó thực sự là vĩnh biệt.

 

Chúng ta không mấy câu, ngục tốt đã thúc giục ta mau rời đi.

 

Ta để lại một bọc hành lý, bên trong là quần áo sạch, bánh hoa đào hắn thích nhất, cùng một ít ngân phiếu.

 

Hắn đưa ta hai bức huyết thư viết sẵn trước đó, căn dặn ta nhất định phải về nhà mới mở ra.

 

Vừa ra khỏi ngục, ta không chờ nổi mà mở ra ngay, đọc xong mới biết, ngoài bức gia thư còn có một bức thư hưu thê.

 

Có lẽ hắn biết, nếu ta thấy thư hưu thê, ta nhất định sẽ xé nát ngay trước mặt hắn. Vì thế hắn mới dặn đi dặn lại ta về nhà mới mở ra xem.

 

Xưa nay thứ pháp của hắn cao mình, nét chữ chẳng thua gì Nhan Lệ và Lưu Công. Nhưng hai bức huyết thư này, nét chữ lại có chút nguệch ngoạc yếu ớt.

 

Chỉ sợ là tay của hắn cũng đã chịu cực hình hắn không hề để lộ ra trước mặt ta.

 

Trong thư hưu thê, dòng cuối cùng viết:

 

"Nguyện nương tử sau khi rời xa ta, buộc tóc óng ả, tô mày duyên dáng, khoe vẻ kiều diễm kiều, chọn bậc quân tử cao sang, múa bóng trước sân, hòa nhịp khúc cầm sắt thâm."

 

Nhưng ngoài hắn ra, ta chẳng muốn gả cho ai khác.

 

5

 

Thật ra ta vốn không biết chữ.

 

Cha ta là một thợ rèn, nghe tổ tiên ta từng chế tạo binh khí cho quan gia, thuộc vào quan tịch. Chỉ vì phạm sai lầm mà bị giam vào ngục, sau này nhờ tân hoàng đăng cơ đại xá thiên hạ mới có thể thoát khỏi cái chết, rồi đến định cư ở Thục Châu, mở tiệm rèn để nghề cũ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...