Vẫn Nhớ Người Như [...] – Chương 23

"Ngươi luôn miệng vừa gặp đã ta, nhớ mãi không quên. Hóa ra tất cả những lời này chỉ là giả dối."

 

"Đồ lừa đảo, uổng công ta vì cứu ngươi mà chịu một đao, suýt chút nữa mất mạng dưới tay kẻ địch."

 

"Ngươi thì tốt rồi, dám giỡn ta, xem ta như thế thân của người khác."

 

Ta chợt cảm thấy tim mình thắt lại: "Ngươi  bị thương? Sao ngươi không với ta?"

 

"Không liên quan gì đến ngươi."

 

"Tại sao vào những lúc quan trọng ngươi đều cố chấp như ?" Ta vội vàng giải thích:

 

"Ta vừa gặp đã ngươi là giả, nhớ mãi không quên là thật, ta thích ngươi cũng là thật. Người ta nhắc đến không phải ai khác, càng không phải huynh trưởng của ngươi, mà chính là ngươi. Trước đây là ta nhận nhầm người, ngươi không phải là thế thân của bất kỳ ai."

 

Nghe xong lời ta , sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng, chỉ có ánh mắt dần trở nên dịu dàng hơn.

 

Có lẽ trong lòng hắn đang đấu tranh, không biết có nên tin lời ta hay không.

 

Sau một hồi im lặng, hắn vẫn không gì, chỉ bước lên xe ngựa.

 

Khi ta đang đứng tại chỗ bối rối không biết phải gì, hắn đột nhiên vén rèm xe lên, lạnh lùng :

 

"Không phải muốn giải thích sao? Chẳng lẽ ngươi định cứ đứng đây mãi? Chẳng có chút thành ý nào cả."

 

"Ngồi lên đây, ta muốn ngươi..."

 

"À?" Mặt ta lập tức đỏ bừng, lắp bắp hỏi: "Tiến triển như có phải có hơi nhanh không?"

 

Quá đột ngột.

 

Ta chưa chuẩn bị gì cả.

 

Mặc dù kiếp trước chúng ta chuyện gì nên cũng đã hết rồi, hiện tại không mai mối không cưới hỏi đã gian díu với nhau, ta không thể đồng ý .

 

Ta thầm tính toán trong lòng, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm một lời khó hết của hắn.

 

Hắn đột nhiên buông rèm xuống, lạnh lùng ra bốn chữ: "Mời ta ăn cơm."

 

Ta nghẹn họng, ngẩng đầu trời: "..."

 

Thật đáng ghét.

 

Hóa ra ta đã hiểu sai ý.

 

Không ngay từ đầu sao?

 

Chàng chắc chắn là cố ý trêu ta.

 

23

 

Trong nhã phòng sang trọng nhất của tửu lâu hoa lệ nhất thành Lâm An, ta bàn ăn đầy những món mỹ thực đầy đủ sắc hương vị mà lòng đau như cắt.

 

Ăn không phải đồ ăn, rõ ràng là tiền.

 

Khá lắm, mấy tháng trời ta việc trong Thôi phủ, chỉ để đổi lấy một bữa ăn này thôi sao?

 

Coi như là không công rồi.

 

Ta còn đang tiếc đứt ruột, thì Bùi Tri Hành đã hơi nhướng mày lên, dường như đọc thấu suy nghĩ của ta: "Chỉ thế này thôi mà đã xót tiền rồi sao?"

 

"Sao có thể chứ?"

 

Để bày tỏ thành ý, ta nhanh nhẹn cầm đũa gắp một miếng cá lư nướng đặt vào bát của hắn, vui vẻ: "Ta nghe ngục tốt , hôm nay ngươi bận rộn cả ngày còn chưa ăn gì, chắc chắn đã đói lắm rồi. Một chút chi phí nhỏ nhặt này là điều nên . Cứ ăn từ từ, đừng để nghẹn đấy."

 

Không sao.

 

Coi như ta đang nuôi một con heo.

 

Hắn không đũa, chỉ mỉm ta, ánh mắt chăm khiến sống lưng ta lạnh buốt.

 

"Nghĩ một đằng một nẻo, chắc chắn trong lòng đang mắng ta đây. Để ta đoán xem..." Dừng lại một chút, hắn chắc nịch: "Đang mắng ta là heo."

 

"... "

 

Rõ ràng sao?

 

Ta tự thấy bản thân che giấu tâm tư cũng khá ổn.

 

Tại sao lần hắn cũng đều trúng phóc thế này?

 

Chán thật, giống y hệt kiếp trước, trước mặt hắn thật sự chẳng giấu nổi chút tâm tư nào.

 

Trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn cuối cùng cũng lộ ra một tia ý , hắn gắp miếng cá lư bỏ vào miệng, chậm rãi nhai từng chút một.

 

Ta nhân cơ hội tiếp: "Nói trước nhé, đã ăn món ta gắp thì không giận nữa đâu."

 

"Ta sẽ cân nhắc."

 

"Tốt nhất là cân nhắc kỹ, đừng có mà đằng chân lân đằng đầu."

 

Ta nghiến răng, giữ vẻ mặt ôn hòa lại buông một câu đe dọa nhẹ nhàng, rồi chống cằm thở dài một hơi.

 

Rõ ràng kiếp trước chỉ có hắn dỗ danh ta mà thôi.

 

Trước khi thành thân, phụ thân ta còn mang mấy vò rượu lâu năm ra uống cùng hắn cả đêm, dặn dò rằng tính ta nóng nảy, thẳng thắn, bảo hắn phải nhường nhịn ta nhiều hơn. Đương nhiên, chuyện này về sau ta mới biết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...