Vẫn Nhớ Người Như [...] – Chương 15

Ta không muốn chuốc phiền phức ánh mắt lại bị một miếng ngọc bội sứt góc mà người đó đang nắm chặt trong tay thu hút.

 

Ta bước nhanh tới, giật lấy ngọc bội, trầm giọng hỏi: "Miếng ngọc bội này của ai? Sao lại ở chỗ ngươi?"

 

Hắn ta lắp bắp gì đó ta không hiểu một chữ nào.

 

Khi tháo bao tải khỏi đầu hắn ta, ta mới phát hiện người bị đánh chính là Hàn Ấp, khuôn mặt đầy vết bầm tím, miệng bị nhét một mảnh vải lớn.

 

Khi mảnh vải trong miệng hắn ta lấy ra, hắn ta lập tức mắng nhiếc: "Ngươi là cái thá gì, sao ta phải với ngươi?"

 

Ta khẽ , đặt d.a.o găm lên cổ hắn ta: "Bây giờ thì sao? Có thể chưa?"

 

Hắn ta rụt cổ lại, cảnh giác ta: "Còn có thể là của ai nữa? Tên tiểu nhân Bùi Tri Hành đó, ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn."

 

Ta ngạc nhiên hỏi lại:

 

"Ngươi chắc chắn ngọc bội là của Bùi Tri Hành sao? Chẳng phải hắn bị gãy chân rồi sao? Còn sức đâu mà ngươi?"

 

Nhưng là quả thật hành này đúng là phong cách của hắn.

 

Chỉ là hắn ra tay khá nặng, có vẻ như không chỉ đơn giản là thù hận cá nhân.

 

"Vừa nãy ta tự tay lấy xuống từ trên người hắn, còn có thể là giả sao? Miếng ngọc bội này chính là bằng chứng. Ngươi đưa ngọc bội cho ta. Chờ hắn rơi vào tay ta, xem lão tử có hành hạ hắn đến c.h.ế.t không."

 

"Đưa cho ngươi? Để ngươi đi tìm hắn sự sao? Ngựa của hắn chắc chắn đã bị người khác tay chân, người đó là ngươi phải không? Ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ như mà cũng không thắng hắn, còn có mặt mũi báo thù."

 

"Ta nhổ vào, ngươi có quyền gì mà quản ta?" Hắn hung tợn trừng mắt ta, ra lệnh:

 

"Ta cảnh cáo ngươi, nhanh chóng trả ngọc bội lại cho ta, tháo dây trói cho ta, lão tử còn có thể không tính chuyện cũ tha cho ngươi một mạng."

 

"Ta hỏi ngươi, ngươi có biết ta là ai không?"

 

"Ngươi là cái thá gì, tại sao lão tử lại phải biết ngươi?"

 

Ta hài lòng gật đầu: "Không biết ta sao? Vậy thì quá tốt rồi. Ngọc bội này ta giữ."

 

Nói xong, ta dùng tay đập mạnh vào gáy hắn ta khiến hắn ta ngất đi, tiện thể phun ra một câu:

 

"Ngu xuẩn, cái gì mà không tính chuyện cũ, đọc sách nhiều vào đi."

 

15

 

Sau khi tìm đến trại của Bùi Tri Hành, ta bị tên tiểu đồng đứng canh ở ngoài cửa ngăn lại, rằng Bùi Tri Hành đang nghỉ ngơi, bất cứ ai cũng không phiền.

 

Ta còn có thể không biết lý do sao?

 

Chỉ sợ Bùi Tri Hành đang bận che giấu dấu vết của việc đi ra ngoài lúc nãy.

 

Ta nhẹ nhàng đẩy tên tiểu đồng ra rồi tự nhiên vén rèm bước vào.

 

Vừa bước vào, ta đã thấy Bùi Tri Hành ngồi ung dung thoải mái dựa lưng vào đệm mềm trên giường gỗ, bên cạnh là một cái bàn thấp bày đầy bánh ngọt và trái cây theo mùa. Hắn đang nhàn nhã ném nho đen vào miệng, chân phải bị thương, quấn băng trắng và đặt trên ghế gỗ.

 

Hắn có vẻ đang tỏ ra bị thương nghiêm trọng đến mức không thể đi lại.

 

Hắn ngẩng đầu ta, ánh mắt lười biếng, giọng điệu thư thái:

 

"Bạch Thuật, ngày thường ta bảo ngươi rèn luyện nhiều mà ngươi không nghe, bây giờ ngay cả một người cũng không cản , thật là càng ngày càng có triển vọng. Lương của ngươi tháng này sẽ bị giảm một nửa."

 

Bạch Thuật ủ rũ, biện minh: "Nhị lang, việc này không thể trách ta, thật sự là sức lực của nàng ta quá lớn."

 

"Thật sao?"

 

Bùi Tri Hành ngón tay xoay nhẹ một quả nho ướt, tác đột nhiên ngừng lại một chút, nhíu mày ta, rõ ràng không tin rằng sức lực của ta có thể mạnh hơn Bạch Thuật:

 

"Còn ngụy biện nữa thì nửa tháng lương còn lại cũng không có đâu."

 

Cùng là người công, ta rất thông cảm với tâm trạng của Bạch Thuật lúc này.

 

"Ngươi dám trừ tiền lương của hắn, ta sẽ tiết lộ toàn bộ chuyện ngươi vừa , rằng ngươi vốn chẳng hề bị thương gì cả. Đối thủ một mất một còn của ngươi, Hàn Ấp, chắc chắn sẽ vui lòng nhân chứng."

 

Nói xong, ta quay người chuẩn bị đi ra ngoài bỗng cảm thấy sau gáy bị thứ gì đó không nhẹ không nặng đập một cái, xuống, ta thấy một quả nho lăn dưới chân.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...