“Người đứng ngay trước mặt mà không nhận ra, nếu không phải tôi kiểm tra camera thì chẳng phải đã để lỡ mất vợ mình rồi sao?!”
Vệ sĩ ôm ngực, khóc lóc giải thích.
“Tôi… tôi không ngờ phu nhân lại đen đến , tôi tưởng là người châu Phi nên mới…”
Cảm nhận ánh sắc lẹm như dao cạo quét qua, hắn lập tức thấy lạnh sống lưng, vội quỳ sụp xuống trước mặt tôi, cầu xin.
“Phu nhân, xin người giúp tôi một câu trước mặt tổng giám đốc, là tôi mù mắt, là tôi ngu ngốc!”
Nhìn một gã cao to lực lưỡng như mà khóc không thành tiếng, cuối cùng tôi vẫn mềm lòng.
Túm nhẹ tay áo Cố Kỳ Ngôn, tôi nhỏ.
“Chồng à, hay là tha cho ta đi, Đại Hổ theo cũng lâu rồi mà.”
“Với lại… em như thế này, không nhận ra cũng dễ hiểu thôi…”
Nghe tôi , vẻ mặt Cố Kỳ Ngôn dịu đi đôi chút, quát khẽ.
“Còn không đứng dậy đi!”
Đại Hổ thở phào nhẹ nhõm, lại cảm ơn tôi lia lịa rồi mới đứng về phía sau Cố Kỳ Ngôn.
Ánh mắt Cố Kỳ Ngôn lúc này lạnh đi khi về phía Giang Lệnh Viễn, kẻ đang đứng chết lặng như tượng.
Anh nắm tay tôi, dẫn tôi bước đến trước mặt hắn, ánh lạnh thấu xương.
“Là đưa Vân Nhiễm đi, còn đập vỡ vòng ngọc tôi tặng ấy?”
Giang Lệnh Viễn như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, môi run lên, mặt trắng bệch.
“Hai người… hai người quen nhau từ khi nào?”
Tôi cất giọng lạnh lùng.
“Khi đưa tôi đi đào dầu, chẳng phải điều tra rõ rồi sao? Cái mỏ đó là của tập đoàn nhà họ Cố đấy.”
“Anh cũng rồi mà, tài sản của Cố Kỳ Ngôn trải dài khắp nơi, có một mỏ dầu ở Ả Rập thì có gì lạ?”
Đồng tử Giang Lệnh Viễn co lại, sự hối hận hiện rõ trong mắt.
Có lẽ vì không cam tâm chấp nhận việc tôi đã thay lòng, hắn siết chặt nắm tay, mắt đỏ hoe tôi.
“Vân Nhiễm! Tất cả là giả, em đang diễn kịch đúng không?”
“Em đến thế cơ mà, sao có thể đi lấy người khác!”
Tôi chỉ vào tấm ảnh nền đỏ trên máy tính, giọng lạnh tanh.
“Bức ảnh đó còn chưa rõ ràng à? Giang Lệnh Viễn, tưởng bản thân có sức hút đến mức tôi sống chết cũng phải chắc?”
Nhìn thấy trong mắt tôi không còn lấy một tia cảm , Giang Lệnh Viễn cảm giác như tim bị đâm từng nhát.
Thấy bộ dạng hắn như hồn lìa khỏi xác, lòng tôi lại sảng khoái, ngay cả cơn đau trên người cũng dịu đi chút ít.
“Giang Lệnh Viễn, diễn vai si đủ chưa?”
“Không phải Hạ Tang Ninh như điên sao? Vì ta mà ném tôi sang Ả Rập, còn định đẩy tôi qua Ấn Độ trâu ngựa nữa mà?”
“Chẳng phải còn định sinh với ta mười đứa con lập đội bóng sao?”
Tôi mỗi câu, sắc mặt Giang Lệnh Viễn lại trắng thêm một phần.
Có lẽ tôi quá kích , bỗng ho ra một ngụm máu khiến cả Giang Lệnh Viễn và Cố Kỳ Ngôn đều biến sắc.
Cố Kỳ Ngôn lập tức bế thốc tôi lên, định rời khỏi đó.
“Buông ấy ra! Vân Nhiễm là của tôi! Dựa vào đâu muốn mang ấy đi!”
Giang Lệnh Viễn đỏ rực mắt, lao đến như muốn cướp tôi khỏi tay Cố Kỳ Ngôn.
7
Ngay khoảnh khắc hắn vươn tay giật lấy tôi, tôi gom hết chút sức lực còn lại mở miệng.
“Giang Lệnh Viễn, tránh xa tôi ra, cả đời này tôi không muốn thấy nữa.”
Hành của hắn khựng lại, cũng chính trong khoảnh khắc sững người ấy, Cố Kỳ Ngôn bế tôi đi thẳng ra ngoài.
Tiếng chuông điện thoại dưới sàn vang lên kéo Giang Lệnh Viễn trở lại thực tại.
Nhạc chuông kêu suốt một lúc lâu, nghe đến phát bực.
Hắn mơ màng nhặt lên, bấm nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia vang lên giọng trách móc đầy nũng nịu của Hạ Tang Ninh.
“A Viễn, sao giờ mới nghe máy?”
“Sắp tới chưa? Cha xứ hỏi em mấy lần rồi, có phải chị ấy không cho đến không?”
Nhắc đến tôi, giọng Tang Ninh lập tức trở nên tủi thân.
“Chị ấy sao có thể ích kỷ đến , em chỉ muốn một lễ cưới giả thôi, sao đến điều đó chị ấy cũng không cho em ?”
“Cha xứ nếu rể không đến ngay thì ông ấy phải đi lễ khác rồi…”
Giọng oán trách vẫn liên tục vang lên trong điện thoại, với Giang Lệnh Viễn lúc này chỉ thấy phiền chán đến cực độ.
“Cho ông ta đi lễ khác đi, lễ cưới hôm nay huỷ.”
“Cái gì cơ!?”
Tiếng hét thất thanh từ đầu dây bên kia vang lên, hắn không buồn quan tâm, trực tiếp ngắt máy.
Về đến nhà, bố mẹ hắn đang ngồi trên sofa, vừa thấy sau lưng hắn không có bóng dáng tôi, mẹ Giang lập tức chất vấn.
“Tiểu Nhiễm đâu? Con đưa con bé đi đâu rồi!”
Thấy mẹ, Giang Lệnh Viễn như bắt phao cứu sinh, lập tức bám lấy chút hy vọng cuối cùng.
“Mẹ, bây giờ chỉ có mẹ mới có thể khiến Vân Nhiễm quay lại thôi!”
“Mẹ và bố đã cho ấy một cuộc sống sung túc suốt mười hai năm, chỉ cần hai người đứng ra khuyên bảo, chắc chắn ấy sẽ quay lại bên con.”
Hắn nhanh chóng kể lại mọi chuyện, rồi quỳ sụp trước mặt mẹ nhận lỗi.
“Bố mẹ, trước đây là con không tốt, không biết trân trọng nên mới để Vân Nhiễm thất vọng hoàn toàn.”
“Bây giờ con đã nhận ra sai rồi, xin hai người giúp con một lần!”
Gương mặt mẹ Giang thoáng có chút khó hiểu, đứa con trai này bà chỉ cảm thấy quá đỗi thất vọng.
“Con thực sự cho rằng Vân Nhiễm nợ chúng ta sao?”
Giang Lệnh Viễn sững người, mơ hồ hỏi lại.
“Không phải sao? Nếu không có bố mẹ cưu mang, ấy lấy gì mà sống sung sướng mười hai năm qua?”
Nhìn sắc mặt u ám của bố mẹ, trong lòng hắn chợt thấy bất an.
Bố Giang đứng dậy khỏi sofa, ánh mắt mệt mỏi.
“Tiểu Viễn à, con nhầm rồi. Năm đó nếu không có Vân Nhiễm, con cũng chẳng có cuộc sống giàu sang như bây giờ đâu.”
Đồng tử Giang Lệnh Viễn co rút lại, hét lên.
“Chuyện này là sao!”
Từ lời bố Giang kể, tôi mới biết năm đó cha mẹ ruột tôi gặp tai nạn bất ngờ qua đời, không còn người thân bên cạnh.
Bố tôi — chủ tịch tập đoàn Vân thị — trong khoảnh khắc cuối cùng đã giao tôi cho bố Giang khi đó còn là thư ký.
Cũng từ đó, tập đoàn Vân thị đổi họ, trở thành của Giang gia, và gia đình họ từ một nhà trung lưu đã vọt lên hàng đại phú.
Thân phận thật của tôi bị che giấu.
Khi ấy Giang Lệnh Viễn không để tâm, chỉ tưởng do bố mẹ giàu lên rồi nhận nuôi thêm một đứa bé vì không có con.
Sau này, cảm giữa tôi và hắn dần tốt lên, cộng thêm lòng biết ơn mà bố mẹ hắn dành cho tôi, họ quyết định đính hôn cho chúng tôi.
Cũng từ khoảnh khắc đó, Giang Lệnh Viễn bắt đầu cho rằng tôi là kẻ hám tiền, vì muốn bám lấy nhà hắn mà chịu ở lại.
Khi gặp Hạ Tang Ninh, suy nghĩ ấy càng bám rễ sâu trong đầu hắn.
Giờ đây, sự thật phơi bày, chút kiêu ngạo cuối cùng trong lòng hắn tan thành mây khói.
“Tại sao không cho tôi sớm hơn… tại sao lại để tôi đến giờ mới biết!”
8
Hắn giận dữ mạnh xuống bàn trà.
Kính vỡ tan, máu bắn tung tóe.
Bố Giang thở dài, im lặng một lúc rồi .
“Là Tiểu Nhiễm không cho bọn ta ra, con bé sợ con sẽ tự ti.”
Hóa ra, kẻ đáng thương và ngu ngốc nhất luôn là hắn.
Kẻ tham hư vinh, sống trong ảo tưởng từ đầu đến cuối… chính là hắn!
Tim hắn như bị bóp nghẹt, đau đớn đến không thể thở , như thể có thứ gì đó đang bị rút ra khỏi thân xác.
Bố mẹ Giang đã rời đi.
Giang Lệnh Viễn ngồi bệt dưới góc tường, đôi tay buông thõng, để mặc máu chảy khắp sàn.
Điện thoại lại vang lên.
Là Hạ Tang Ninh.
Hắn vốn định mắng thẳng, bảo ta cút đi, đầu dây bên kia đã vang lên giọng run rẩy.
“A Viễn, em đau bụng lắm, em sợ quá… dưới còn chảy máu nữa…”
“Có phải con biết ba nó không cần nó nên muốn rời xa em không?”
Hắn chết lặng.
Một lúc lâu sau, mới gượng đứng lên, bước ra khỏi cửa.
Tại bệnh viện, bác sĩ cầm tờ kết quả chẩn đoán, đơn giản về trạng của tôi.
“Bệnh nhân bị gãy ba xương sườn, trên người có nhiều vết tích do bị điện giật. Rất rõ là từng bị ngược đãi.”
Nghe đến đó, khí tức quanh người Cố Kỳ Ngôn lập tức lạnh đi vài phần.
Anh cố nén giận, quay ra ra lệnh cho vệ sĩ phía sau.
“Đi điều tra! Tìm ra kẻ đã tra tấn vợ tôi, quẳng hắn ra giữa đại dương!”
“Còn nữa, nhà họ Giang… không cần giữ lại nữa.”
“Rõ, tổng giám đốc!”
Bạn thấy sao?