4
Nụ của Giang Lệnh Viễn đông cứng trên mặt, hắn trừng mắt tôi, rồi đột nhiên lên còn to hơn cả lúc trước.
Hắn đưa tay bóp mạnh cằm tôi, khẽ lắc đầu, trong mắt là sự khinh bỉ rõ ràng.
“Vân Nhiễm, định chọc tức tôi đến bao giờ nữa đây?”
“Cô nghĩ tôi sẽ tin à? Mà kể cả thật sự lấy chồng thì lấy ai? Mấy thằng công nhân đào dầu à?”
“Với cái tính ham hư vinh của , trúng nổi bọn họ chắc?”
“Đến con chó sau khi tè xong còn biết lại, thì dối mà chẳng buồn soạn kịch bản!”
Tôi cắn răng chịu đau, mở miệng .
“Thật đấy! Nếu không tin thì đưa điện thoại đây, tôi gọi cho chồng tôi, bảo ấy tới đón tôi!”
“Tôi mất tích đột ngột như , ấy chắc phát điên rồi!”
Hắn hất mạnh tay, bẻ mặt tôi sang một bên.
“Đủ rồi!”
“Sức chịu đựng của tôi có giới hạn đấy, ngày mai nhớ mặc cái váy này tới!”
Tôi bị Giang Lệnh Viễn áp giải về nhà họ Giang.
Tối hôm đó, tôi lén mượn điện thoại của mẹ Giang, lập tức gọi cho chồng.
Hôm sau, lễ đính hôn.
Tôi bị ép mặc bộ váy xanh lá sáng loáng đến lóa mắt, mẹ Giang muốn ngăn lại bị Giang Lệnh Viễn chặn trước.
“Nếu mẹ còn muốn con cưới Vân Nhiễm, thì để ta mặc bộ đó.”
Mẹ Giang tôi một cái, trong mắt đầy áy náy.
Chưa kịp bước vào sảnh tiệc, bộ váy “phát sáng” của tôi đã khiến ai nấy đều đổ dồn ánh .
Tiếng bàn tán cợt xung quanh như kim châm vào da thịt, tôi cúi gằm mặt xuống, chỉ mong biến mất khỏi chỗ đó.
Giang Lệnh Viễn bước tới trước mặt tôi, hắn mặc vest đen vừa vặn, vẻ ngoài bảnh bao hoàn toàn đối lập với dáng vẻ của tôi lúc này.
“Để người ta xem như trò hề, cảm giác thế nào?”
Hắn đột nhiên lên tiếng, trong mắt là sự hả hê đầy trả thù.
Thấy ánh mắt đó, tôi chợt nhớ đến chuyện ba năm trước.
Bữa tiệc thương mại hôm ấy, tôi đi cùng Giang Lệnh Viễn.
Tang Ninh không biết từ đâu nghe tin, xông vào buổi tiệc trong một chiếc váy trắng rẻ tiền.
Tôi nghĩ cho mặt mũi của hắn, còn tốt bụng bước đến nhắc nhỏ.
“Váy có một vết bẩn, hay để tôi đưa đi thay cái khác nhé?”
Không ngờ Tang Ninh bỗng đỏ hoe mắt, hét toáng lên.
“Chị ơi, váy của em dơ thật! Nhưng là bố em tích cóp một năm tiền lương mới mua đó!”
“Trong mắt mấy người giàu các người là rẻ tiền, với em nó vô giá!”
Tôi có giải thích thế nào, Giang Lệnh Viễn cũng khăng khăng cho rằng tôi cố khó Tang Ninh.
Tối đó, hắn đưa tôi sang Ả Rập ngay trong đêm.
Không ngờ đến giờ hắn vẫn chưa nguôi giận.
Giang Lệnh Viễn xem đồng hồ, rồi bước lên sân khấu.
Quả nhiên, hắn chỉ phát biểu một câu rồi vội vàng định rời đi.
Trước khi đi, còn không quên dặn tôi.
“Vân Nhiễm, phần còn lại tự lo tiếp đi, chắc Tang Ninh đợi sốt ruột rồi.”
Tôi nghe thấy tiếng xôn xao phía cửa, mơ hồ bắt mấy chữ “Cố Kỳ Ngôn”.
Tia hy vọng lóe lên trong lòng, tôi lập tức lao ra cửa, thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua.
Không kìm , tôi gọi to.
“Chồng ơi!”
Giang Lệnh Viễn lúc đó chỉ mới đi mấy bước, liền khựng lại, quay phắt đầu tôi.
5
Trong mắt Giang Lệnh Viễn thoáng qua vẻ bất ngờ mừng rỡ, rồi khóe môi cong cao lên đầy giễu cợt.
“Sao? Chưa đăng ký kết hôn mà đã vội gọi là chồng rồi à?”
“Muốn dùng trò này giữ tôi lại, không cho tôi đến chỗ Tang Ninh sao?”
“Tiếc là Vân Nhiễm, hôm nay tôi đã hứa với Tang Ninh rồi, cho dù có gọi tôi là chồng thì cũng vô ích thôi.”
Tôi không thèm hắn lấy một cái, chạy thẳng đến cửa thang máy, nắm lấy tay một người đàn ông.
“Chồng ơi!”
Người đó quay lại, là vệ sĩ bên cạnh Cố Kỳ Ngôn.
Tôi sững sờ, vội vàng hỏi.
“Cố Kỳ Ngôn đâu rồi?”
Có lẽ vì tôi đen quá, lại mặc đồ quá nổi bật nên vệ sĩ không nhận ra, ánh mắt đề phòng tôi.
“Cô là ai? Tổng giám đốc Cố không phải ai muốn gặp cũng đâu.”
Tôi vừa định giải thích thì Giang Lệnh Viễn đã đuổi tới, lập tức bịt miệng tôi lại.
Trước mặt vệ sĩ, hắn mỉm gượng gạo, lời xin lỗi.
“Cô ấy là vợ tôi, hai vợ chồng đang giận nhau chút thôi.”
“Không muốn phiền tổng giám đốc Cố.”
Vệ sĩ nghi hoặc tôi, còn tôi chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu.
Hắn không để tâm, bước vào thang máy rời đi.
Thấy người rời khỏi, Giang Lệnh Viễn liền đẩy mạnh tôi ra, sắc mặt âm trầm như thể muốn người.
“Vân Nhiễm, giỏi lắm!”
“Vì giữ tôi lại mà cả mấy trò mất mặt thế này cũng dám !”
Tôi nghiến răng chịu đau, gào lên.
“Cố Kỳ Ngôn thực sự là chồng tôi! Tôi lừa thì có lợi gì chứ?!”
Giang Lệnh Viễn tôi như thể tôi bị thần kinh, ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Cô biết Cố Kỳ Ngôn là ai không?”
“Là một trong mười người giàu nhất thế giới, tài sản phân bố khắp các quốc gia! Với cái mặt mũi của mà cũng dám ta là chồng mình á?”
“Sao không tự tiểu vào tay rồi soi lại bản thân đi?”
“Đến tôi mà còn phải khúm núm trước mặt ta, nghĩ mình là cái thá gì?”
Hắn vẫn tiếp tục gào thét, lời nào cũng như dao cứa.
“Phải nếu là dung mạo trước kia của thì còn miễn cưỡng tưởng tượng chút ít, chứ giờ cái vẻ đen sì này, ai mà thèm để mắt?”
“Hay là chồng mà chính là cái gã vệ sĩ ban nãy?”
Giang Lệnh Viễn bật thành tiếng, khoanh tay trước ngực, giọng đầy châm chọc.
“Người ta còn chẳng biết là ai!”
“Nếu vừa rồi không có tôi chặn lại, e là đã bị lôi đi khám thần kinh rồi đấy!”
Hơi thở tôi bắt đầu gấp gáp, tay siết chặt đến mức móng tay in sâu vào lòng bàn tay.
Giang Lệnh Viễn liếc tôi một cái, lại khẩy.
“Nói trắng ra thì, nghĩ tôi không biết đang toan tính gì sao?”
“Chẳng phải sợ tôi bỏ rơi đấy à?”
“Được, thế thì tôi đưa đi đăng ký kết hôn trước!”
Tôi vừa định từ chối thì lời đến miệng lại bị nghẹn lại.
Cuối cùng tôi chỉ gật đầu, đáp một tiếng: “Được.”
Giang Lệnh Viễn như đã đoán trước, trên mặt càng hiện rõ vẻ bực bội.
Trên xe, điện thoại của hắn vang lên — là Tang Ninh.
Hắn bắt máy, giọng ngọt nhạt dỗ dành.
“Tang Ninh đừng khóc, đến ngay, tuyệt đối không để lỡ lễ cưới của chúng ta.”
“Yên tâm đi, tuyệt đối không đụng vào con đen đó, thấy ta là phát tởm rồi.”
“Ngày mai, ngày mai sẽ tống ta sang Ấn Độ!”
Xe dừng trước cửa cục dân chính.
May mà tôi không mang điện thoại, giấy tờ vẫn luôn để trong túi áo.
Tôi đưa chứng minh thư cho nhân viên ở quầy, Giang Lệnh Viễn cũng lấy thẻ căn cước ra.
Hắn vẫn còn đang với Tang Ninh trong điện thoại.
“Được rồi rồi, tụi mình sinh mười đứa, để Vân Nhiễm chăm hết!”
“Chờ em sinh xong dẫn em đi Maldives hưởng tuần trăng mật.”
“Gì cơ, em sợ đau? Vậy để Vân Nhiễm đẻ thay, em chỉ cần cho trứng thôi, con nhỏ liếm gót vì như nó cái gì cũng chịu .”
Nói xong, hắn còn liếc tôi một cái đầy khinh thường.
Đúng lúc ấy, nhân viên xử lý hồ sơ nhíu mày, xoay màn hình máy tính lại, chỉ vào người đàn ông trong ảnh chụp chung, hỏi tôi:
“Chị đã kết hôn rồi đúng không?”
Cùng lúc đó, vệ sĩ từng gặp ở khách sạn hốt hoảng lao vào, vừa thấy tôi liền òa khóc, gào lên ra cửa.
“Tổng giám đốc Cố, tôi tìm phu nhân rồi!!”
6
Nụ trên môi Giang Lệnh Viễn cứng lại, điện thoại trên tay rơi thẳng xuống đất khi thấy bức ảnh trên màn hình.
Tôi cũng lập tức quay đầu ra cửa, tim đập thình thịch.
Một người đàn ông cao lớn bước nhanh về phía tôi, dang tay ôm chặt tôi vào lòng.
“Vợ ơi… xin lỗi, đến muộn rồi.”
Khoảnh khắc ấy, mọi tủi nhục trong lòng tôi trào lên như sóng.
Tôi hít hít mũi, vòng tay siết chặt lấy eo , nghẹn ngào.
“Chồng ơi, em tưởng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.”
Cố Kỳ Ngôn toàn thân khựng lại, cúi đầu hôn lên tóc tôi một cái đầy xót xa, rồi nhẹ nhàng tách tôi ra.
Gương mặt đột nhiên lạnh như băng, xoay người tung một cú đá mạnh vào ngực vệ sĩ.
“Vô dụng! Mắt mũi để đâu hả?”
Bạn thấy sao?