Sau vụ ngày hôm đó, chương trình vẫn tiếp tục quay không còn ai bén mảng tới gần nhà nữa. Tôi vui mừng khôn xiết, bèn vớ điện thoại đăng vội một câu “Cuộc sống thật bình yên!”.
Cất điện thoại sang bên, tôi đi ra ngoài sân vườn. Trông thấy bóng lưng quen thuộc dưới nắng sớm, tôi vô thức mỉm , lặng lẽ đứng đằng sau Á Hiên.
Bóng lưng vững chãi đội nắng cắt tỉa từng cành từng nhánh hoa, vẻ mặt thấm đượm niềm hạnh phúc. Khoé môi của cũng hơi nhếch lên, đôi mắt không rời bông hoa nhỏ của mình.
Tôi vớ lấy cái ô dù ngay góc, tiến tới che cho cho : “Nắng lắm.”
Á Hiên mỉm : “Cảm ơn em.”
Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, ra hiệu cho tiếp tục việc của mình.
Trần Á Hiên cũng không gì thêm, tôi một lúc rồi cũng dời đi sự ý. Cả hai cứ im lặng như suốt cả buổi, không hiểu sao trái tim tôi vẫn đập thình thịch trước cảnh này.
Dường như sự hoà hợp là điều tất yếu trong một mối quan hệ, không một lời , không một hành thân mật, chỉ có tiếng kéo cắt đôi lúc vắng lên. Ở chỗ bình yên, ngắm gương mặt đẹp trai của , như thế là đủ rồi.
Trông thấy đoàn phim đằng xa, tôi nghĩ chắc cũng tới ngày cuối cùng ở đây rồi. Mặc dù không mấy vui vẻ, giờ có đám người đó mới có thể ra nỗi lòng, xem như họ cũng có ích.
Diễm Minh bước tới trước cổng nhà, tôi vô thức nhíu mày, giọng có chút không vui: “Không đi tiếp, đứng yên đấy.”
Hắn ta ngỡ ngàng một lúc, rồi lại cúi gằm mặt xuống nền đất không lời nào khiến tôi mất kiên nhẫn: “Không có gì thì mau đi đi.”
Tay hắn siết chặt lại thành nắm , gương mặt cũng đỏ đỏ lên: “Tôi, tôi muốn tới xin lỗi.”
Không đợi tôi hỏi, thì hắn đã nhanh chóng chặn họng: “Á Hiên! Tôi xin lỗi, tôi không biết là cậu bị vu oan, những hành vi trước đây của tôi là không phải phép. Tôi cũng biết không phải chỉ cần xin lỗi là xong, tôi vẫn muốn ra.”
Diễm Minh dừng lại rồi tiếp: “Tôi không mong tha thứ, chỉ xin đừng ghi hận trong lòng nữa.”
Dứt lời hắn cúi gập người một cái rồi chạy cái vèo, chỉ trong nốt nhạc đã khuất khỏi tầm mắt. Tôi và Trần Á Hiên ngơ ngác toàn tập, chỉ biết nhau rồi trừ.
[ – .]
“Cũng không biết hắn ta lên cơn gì.” – Á Hiên .
Tôi cũng lắc đầu không hiểu, định bụng gạt việc đó sang bên rồi tiếp tục ngắm người xinh ngoan của mình. Ngay khi vừa đi một bước, lại có vài người tới, mỗi người mỗi biểu cảm họ đều ra lời xin lỗi. Sau đó lại như Diễm Minh không đợi họ trả lời đã phóng đi mất.
Chuyện gì xảy ra ?
Suốt cả ngày, chuyện đó cứ lặp đi lặp lại cho đến khi buổi chiều đoàn phim hoàn toàn rời khỏi ngôi làng. Quả thật, tôi có dấy lên lòng nghi ngờ từ sáng đến giờ rất bận bịu, hoàn toàn không có thời gian tìm hiểu.
Cụ thể là bận người công việc đó.
Truyện dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà ơi, Dưa tới đây~
Sau khi dùng bữa tối xong, tôi lười biếng nằm ườn ra giường trên tay còn cầm chiếc điện thoại nhỏ của mình. Tôi vừa mở khoá màn hình điện thoại thì Trần Á Hiên đột nhiên tiến tới, tay véo má tôi: “Vừa ăn xong đã lăn ra đấy, em không sợ mập rồi sẽ bỏ em sao?”
Tôi biết rằng chỉ đang trêu ghẹo mình mà thôi, lòng lại dâng lên nỗi ấm ức, bĩu môi trả lời: “Anh sẽ không bỏ em.”
Tôi ngồi bật dậy, dựa sát vào khuôn mặt của Á Hiên: “Anh nỡ lòng nào bỏ em một mình sao?”
Vành tai của đỏ lên, đầu tựa lên vai tôi: “Em lại nũng rồi.”
Tôi khẽ bật rồi vòng tay qua eo ôm lấy : “Chỉ nũng với mình .”
Á Hiên nhẹ nhàng đặt lên môi tôi nụ hôn, sau đó lại dùng chiếc lưỡi của mình luồn lách vào sâu bên trong, khuấy đảo cả khoang miệng của tôi.
Lòng tôi dâng lên sự khoái cảm kì lạ, cả người cũng nóng lên. Tôi cảm thấy hơi khó thở nên muốn đẩy ra, hoàn toàn không .
Trần Á Hiên dường như đọc suy nghĩ của tôi, không những nhả ra mà còn mãnh liệt hơn nữa, ép tôi bị cuốn theo .
Mãi lúc sau, mới nhẹ nhàng tách ra, tay vuốt ve chiếc gáy của tôi: “Anh thích em.”
Tôi ngại ngùng đáp lời: “Em cũng thích .”
Bạn thấy sao?