Trần Á Hiên dặn tôi ngoan ngoãn ngồi ở trong đây rồi một mình bước ra ngoài, và tất nhiên tôi cũng không ngoan tới , lén lút tới gần khung cửa sổ để nghe rõ hơn.
Tên trà xanh nam tiến tới định cọ vào tay thì lại bị trượt té sang một bên, không biết hắn có đau hay không vẫn nũng nịu : “Anh Hiên, có thể cho bọn em một bông hoa hồng nhà không~ Người ta nghe dân làng rất hào phóng~”
“Không.”
Tên minh tinh tóc vàng phía sau nhíu mày lại, mất kiên nhẫn với : “Chúng tôi đang nhiệm vụ, muốn xin một bông hoa hồng cũng không sao?”
Tôi không biểu cảm trên khuôn mặt , chỉ biết rằng giọng lúc này của lạnh rợn người: “Những bông hoa ở trong vườn đều do tôi tự tay chăm sóc, các người xin là tôi sẽ cho? Nằm mơ cũng chẳng cho!”
Bên kia giằng co một lúc vẫn không như ý nguyện, gương mặt hiện rõ bất mãn.
Ngay khi tôi định bước ra đuổi họ đi, thì có một bé mèo hoang không biết từ đâu ra, nó phóng tới cào một phát vào tay của một trong số họ. Tiếng hét thất thanh vang lên, Trần Á Hiên muốn quay lưng mặc kệ vẫn bước vào nhà lấy hộp cứu thương đưa cho bọn họ.
“Tự băng bó đi.”
Tính cũng hiền thật, đám người kia mình mẩy từ nãy đến giờ vẫn không ảnh hưởng đến lòng tốt của . Nhưng buồn thay, chẳng ai nhận ra điều đó cả.
Á Hiên của tôi đã phải chịu nhiều ấm ức như đó.
Tôi chẳng buồn đọc bình luận, vì dù có đi lại cả ngàn lần thì cư dân mạng vẫn luôn chửi .
Cả một buổi chiều vội vã trôi qua, ngay cả bữa ăn cũng không trọn vẹn mấy. Thật quá đáng mà! Tôi hậm hực suốt cả buổi tối, tức tới mức không tài nào chìm vào giấc ngủ .
Tôi nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang vòng qua eo của mình, bước ra bên ngoài sân vườn ngồi lên chiếc xích đu do Trần Á Hiên cho.
Tôi cứ ngồi thẫn thờ ở đó ngắm các ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Vì ở đây là vùng nông thôn nên vào ban đêm thật sự rất tối, thứ sáng nhất có lẽ là ánh trăng treo trên đỉnh đầu.
Thế giới đối xử bất công với Á Hiên, tôi đã bù đắp phần nào chưa?
Nhớ lại từ lúc tới ngôi làng nhỏ này, tôi vẫn chưa gì cho cả. Giúp cũng không xong, chăm cũng chẳng .
Tôi cảm thấy ấm ức lắm, rõ ràng là muốn tìm lại niềm hạnh phúc cho người mình . Nào ngờ lại thành gánh nặng mới ngày đầu tới làng đã đổ bệnh, bắt chăm sóc cực khổ.
Truyện dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà ơi, Dưa tới đây~
[ – .]
Nước mắt tôi trực trào rơi xuống, một giọt nước mắt nóng hổi chạm vào đùi tôi. Cùng lúc đó lại có âm thanh xì xầm đang tới gần, tôi cứng đờ cả người.
“Này này, tôi biết Á Hiên không cho là quá đáng thật, ăn trộm cũng chẳng tốt hơn mấy.”
“Đạo diễn bắt chúng ta phải đi trộm đó! Cậu còn muốn sao nữa?”
“Nhưng mà…”
Ồ, hoá ra là người quen. Không đợi họ dứt câu, tôi liền bước ra từ phía sau lưng: “Mấy người dám trộm hoa của tôi?”
“Á á có ma!”
Cả nhóm người sợ hãi ngã phịch xuống đất, khuôn mặt hết xanh lại tím, sặc sỡ thật đấy. Diễm Minh – tên tóc vàng ban chiều – nhanh chóng nhặt vội đèn pin từ chỗ đồng đội, hắn chiếu thẳng vào mặt tôi, thấy rõ là người thì thở phào.
Nhưng ngay sau đó cũng chẳng khả quan lắm, họ chợt nhận ra tôi chính là minh tinh mất tích ngày đó.
“Lạc Thiên! Sao em lại ở đây?” – Hắn vừa , vừa chạy tới nắm lấy bàn tay tôi.
Hắn xong còn liếc ngôi nhà gỗ sau lưng khiến tôi tức giận hất phăng hắn ra.
“Đây là nhà tôi! Câu này phải để tôi hỏi mới phải, các người tới đây để trộm hoa nhà tôi đấy à! Mau ra chỗ khác đi!”
Nhìn thấy phản ứng gay gắt của tôi, mọi người đơ toàn tập. Chỉ có tên Tinh Viễn là nhận ra điều gì đó: “Anh, bảo đây là nhà ? Vậy Hiên…”
Tôi hơi ngại ngùng, mặc dù không muốn công khai trong cảnh này vẫn nhất quyết thật: “Tôi là vợ nhỏ mà người hâm mộ của mấy người bảo Á Hiên nuôi đấy!”
Tôi giận dữ đuổi mấy người họ. Trước khi họ rời đi, tôi đắc ý nhếch mép chỉ thẳng vào mặt Tinh Viễn: “Cậu cứ ở đó mà tiếp tục diễn cái vai trà xanh của mình đi, ngày tàn của cậu sắp tới rồi!”
Diễm Minh bèn lấy lạ trước câu đe doạ này, nên đã tiến tới một bước hỏi: “Em là sao?”
“Ý trên mặt chữ, Á Hiên của tôi là người tốt! Tất cả đều tại Tinh Viễn nên ấy mới thành ra nông nỗi này.”
Nói xong tôi còn thẳng vào camera, khẩy: “Ngoài ra còn có sự góp công của cư dân mạng các người nữa ha.”
Tôi không thèm ý đến sự thay đổi cảm trên gương mặt của họ, quay lưng bước vào nhà.
Bạn thấy sao?