Tôi ngã phịch xuống sàn, ngồi bệt trên đó thở dốc. Chỉ vài giây sau liền thấy Trần Á Hiên hốt hoảng chạy vào quan sát tôi, hỏi: “Cậu có bị sao không? Sao lại té thế này? Bị đau ở đâu sao?”
Hàng ngàn câu hỏi khiến tôi không kịp trả lời, tôi giơ hai tay lên: “Muốn bế.”
Mặc dù không hiểu vì sao, vẫn tiến tới bế tôi đặt lên giường ngắm nghía khắp cơ thể. Tôi bình tĩnh lại: “Nhìn thấy họ tôi thở không nổi.”
Mặt tối sầm lại, đứng phắt lên đi ra ngoài đuổi bọn họ: “Tôi không cần biết các người quay cái gì, đây là nhà tôi, xin sang chỗ khác mà quay!”
Tôi vẫn gắng gượng thì trông thấy vẻ mặt tức giận của tên Lệ Viễn Tinh cùng sự bối rối của đoàn phim. Trưởng làng không hiểu hình cũng khuyên bọn họ, nên đành phải miễn cưỡng rời đi.
Nhìn vẻ mặt không mấy cam tâm kia, tôi đoán kiểu gì họ cũng sẽ kiếm cớ vô chạy sang đây cho xem.
Trần Á Hiên đi tới bên cạnh, ôm tôi vào lòng thều thào: “Tôi đuổi họ rồi, hít thở đi nào.”
Tôi vùi đầu vào cổ , sụt sịt vài tiếng. Anh cũng không hỏi gì mà chỉ nhẹ nhàng vuốt lưng khiến lòng tôi chợt ấm áp lạ thường.
Một lúc lâu sau tôi ngã lưng xuống giường, còn kéo theo: “Ngủ thêm một chút không?”
Anh chỉ “Ừm” một cái rồi vỗ về tôi vào giấc ngủ.
Lần nữa mở mắt trời đã ngã cam, tôi lên cánh tay đang đặt ngang eo của mình vô thức nở nụ . Á Hiên cũng ôm chặt quá nhỉ.
Tôi với tay lấy chiếc điện thoại đặt ngay ngắn bên bàn, vội vàng mở trang tìm kiếm ra xem. Tuy đã sẵn sàng tâm lý để đón nhận cú sốc rồi, vẫn rất ngỡ ngàng.
[Trần Á Hiên giải nghệ để nuôi vợ!]
Cái đám cư dân mạng này suy nghĩ nhiều thật.
[Này là thật hả? Ai dám to gan cưới hắn chồng !]
[Mặc dù không biết sao mọi người ghét, vẻ sốt ruột của ta kìa!]
[Tôi ghét hắn, cũng thừa nhận rằng hắn là người chồng tốt.]
[ – .]
[Mấy người tỉnh táo lại đi, một tên biến thái thì sao là chồng tốt !]
Tôi mặc kệ không thèm quan tâm bình luận móc Á Hiên, chỉ đọc đi đọc lại các bình luận bảo nuôi vợ.
Hừ, có nuôi vợ hay không cũng tới lượt mấy người ganh tị!
Tôi đắc ý rúc vào lòng Á Hiên, bỗng dưng có tiếng phì trên đỉnh đầu: “Cậu vui mừng cái gì thế?”
Tôi giật mình, có hơi chột dạ: “Tại sao cậu tỉnh rồi mà không , doạ c.h.ế.t tôi rồi.”
Anh véo má tôi, giọng đầy thương: “Từ lúc cậu mở điện thoại ra.”
“Vậy, cậu thấy hết bình luận rồi sao?”
Truyện dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà ơi, Dưa tới đây~
Á Hiên xoa đầu tôi, mỉm : “Ừ thấy rồi, mặc kệ bọn họ đi, tôi nuôi vợ nhỏ là thật.”
Nói xong còn ghé sát vào mặt tôi: “Đúng không, vợ nhỏ?”
Tôi đẩy ra, giận dữ : “Tôi là vợ nhỏ của cậu khi nào chứ!”
Trái ngược với tôi, Trần Á Hiên lại bình tĩnh ngồi dậy chằm chằm vào mắt tôi. Anh hé miệng rồi lại khép, sau đó cũng mở lời: “Anh thích em, cho nên em có thể vợ nhỏ của không?”
Tôi định bảo đừng nữa, ánh mắt đầy kiên định kia tôi dám chắc đang thật lòng. Tôi hơi thả lỏng người, ngã gục vào lòng , thành thật trả lời: “Đáng lẽ phải là em tỏ .”
Bỗng, cái bụng nhỏ hư hư của tôi không biết hoàn cảnh mà réo lên một tiếng. Nếu ở đây có một cái hố, tôi chắc chắn sẽ nhảy vào đó và nằm cho tới sáng mai!
Trần Á Hiên còn nhân lúc này trêu ghẹo: “Cái bụng của em cũng muốn tỏ với nhỉ.”
Tôi không gì, chỉ chôn mặt sâu vào lòng hơn với châm ngôn “tôi không thấy cậu, cậu không thấy tôi”.
Sau đó, Trần Á Hiên đi vào bếp nấu đồ ăn. Tôi vui vẻ ngồi trên bàn ăn, vừa đung đưa chân vừa ngân nga bài hát.
Ngay khi đồ ăn vừa dọn lên, tiếng cửa gỗ bên ngoài liền kêu cạch một tiếng. Cả hai chúng tôi đồng thời nhíu mày ra ngoài, liếc thấy tên trà xanh nam kia cùng ba minh tinh nam khác đang đứng ngoài sân, tôi càng phẫn nộ hơn.
Trời đánh tránh bữa ăn!
Bạn thấy sao?