Cho đến tận ngày hôm sau tôi mới lý giải hành kì lạ của đám người kia. Nhìn tin tức nóng hổi trên màn hình điện thoại, tôi mỉm .
Quả nhiên cư dân mạng không tôi thất vọng, chỉ với vài câu đã khui ra hết sự thật. Từ việc Á Hiên bị đổ oan cho đến những lần bị đì, bị ức h.i.ế.p đều lần lượt bọn họ mò ra chỉ với một ngày.
Tôi bấm vào tài khoản chính của Trần Á Hiên, không ngoài dự đoán ở phần bình luận của bài mới nhất đã tràn đầy những lời xin lỗi. Bọn họ ‘thú tội’ rồi lại cầu xin quay về giới.
Tôi chẳng buồn để ý đến họ, vừa định thoát ra khỏi bài thì bị một tấm ảnh quen thuộc đập vào mắt. Người đó viết một tràn dài kèm theo ảnh so sánh sân vườn vô bị lọt vào máy quay, và sân vườn trai có làn da bánh mật đăng tải lên trang cá nhân.
“Các mau ảnh ở dưới xem, không phải quá trùng hợp rồi sao? Tôi xin thề rằng bản thân là người đã theo dõi trai này từ lúc mới đăng tải vài ảnh đầu tiên, là người hâm mộ cuồng nhiệt của hoa và ấy!Cách bố trí sân vườn giống nhau lắm, đến cả cái vết nứt trên chậu hoa hồng cũng y chang tấm ảnh mấy hôm trước!”
Tim tôi hẫng một nhịp, cho dù chúng tôi có bị lộ đang sống ở đây tài khoản đó của Trần Á Hiên khó lắm mới có từng ấy người theo dõi. Nếu bây giờ bị phát hiện ra, họ tràn vào công kích thì sao? Tôi không thể chấp nhận !
Tay run run bật xem những câu trả lời bên dưới.
“Ừ ừ, tôi xác nhận chắc chắn đúng đó, cái cây đỗ quyên tím đó chỉ có một người trồng theo kiểu uốn cong chữ S như thôi, mà lại còn đặt đúng bên trái cánh cửa gỗ — trùng hợp có hơi lạ không?”
“Không phải là thật đó chứ… trai làn da bánh mật đẹp trai của tui, và người tui từng ghét cay ghét đắng là một hả…”
Bỗng, tôi trông thấy cái ảnh đại diện quen thuộc: “Thấy chưa?! Tôi đã từng rồi đó! Ban đầu tui đã bảo hai người này rất giống hai minh tinh trái ngược trên mạng mà, mà mấy người cứ cãi tui họ là hai ông hàng xóm! Có ông nào đẹp trai như bảo bối Thiên nhà tui hay không?”
Tôi phì , tiện tay trả lời: “Ừm, không có ai đẹp bằng.”
Sau đó tôi cất điện thoại sang một bên, ngẩng đầu Á Hiên đang loay hoay ngoài kia. Có lẽ bị phát hiện như cũng không tệ, đám người này trông không có vẻ sẽ đi công kích ấy.
Vẫn như mọi lần, tôi tiến tới ngồi sát bên cạnh .
“Chúng ta bị lộ rồi.”
Á Hiên bình tĩnh đáp: “Ừm, biết.”
Tôi ngập ngừng giây lát: “Anh sẽ không giận em chứ?”
Lúc này, mới dừng lại việc mình đang , tháo đôi găng tay ra. Anh quay sang chằm chằm, rồi lại đặt lên trán tôi nụ hôn ngọt ngào, thì thầm : “Không trách, nhờ ơn em họ mới biết chúng ta sống chung.”
Tôi ngơ ngác, trợn tròn mắt . Ngược lại, càng tươi hơn: “Bây giờ ai cũng biết em là vợ nhỏ của rồi!”
Á Hiên dựa vào người tôi, ôm lấy cả người: “Vợ nhỏ dễ thương quá, em đứng lên chửi họ vì , em cũng tự mình công khai mối quan hệ. Em thật tuyệt, đúng không vợ nhỏ?”
[ – .]
Nghe thấy cứ nhấn đi nhấn lại cái từ ‘vợ nhỏ’ kia, tôi vừa hạnh phúc vừa giận dữ.
Anh ấy dám tính kế tôi!
Truyện dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà ơi, Dưa tới đây~
Tôi đánh vào mu bàn tay của một cái, tức giận : “Anh c.h.ế.t với em!”
Sau đó, Á Hiên liền buông cả hai tay ra rồi nhanh chóng mở cửa chạy khỏi nhà. Tôi thấy bèn đuổi theo, vừa chạy vừa “vợ nhỏ hung dữ” mọi người trên núi đều biết cảm của chúng tôi.
Tôi ngỡ rằng người trên này sẽ khá ‘cổ hủ’ họ chỉ trêu ghẹo, hô to: “Ôi chao vợ chồng son chơi trò đuổi bắt đấy à!”
“Khi nào cưới nhớ mời chúng tôi đấy nhé cặp đôi trẻ!”
Tôi ngượng ngùng hét to: “Là ấy chọc giận cháu, không phải vợ chồng son gì đâu ạ!”
Cô Linh đang mua thịt gần đó đáp lời: “Yêu thương lắm cắn nhau đấy.”
“Hiếm lắm mới thấy lại cảnh này, nhớ hồi đó bị con vợ rượt mấy lần làng quá!”
Ngay sau đó, tôi lại nghe thấy tiếng mắng chửi của người phụ nữ khác: “Ông gọi ai là con vợ đấy hả? Dạo này gan to lắm rồi.”
Hai người họ cũng vì thế mà tham gia vào cuộc thi đuổi bắt, người thì sợ hãi oai oái, người thì vớ lấy cái cây gậy gần đó rồi chửi oang lên. Tôi cảm thấy có hơi tội lỗi nên dừng lại định qua can ngăn, thì nghe thấy tiếng lớn của người làng.
“Chơi vui nhé, ông già!”
Á Hiên cũng khoác tay lên vai tôi, tôi một cái. Chúng tôi hiểu ý và nhận ra ý tốt cùng suy nghĩ của mọi người, bèn phì .
Ngôi làng tuy nhỏ, hạnh phúc lại to lớn.
Cô Linh : “Bọn cũng không , khi nào cưới lại mời nhé!”
“Đúng , lần đầu tôi thấy nam nam đấy, cũng khá lạ không phải không chấp nhận .”
“Ừm, các cháu hãy tự tin lên. Cái đám người hôm bữa tới làng của mình ấy, tôi thấy chúng nó quá đáng thật!”
“Không phải nể mặt trưởng làng khéo tôi đã chửi nát đầu họ rồi! Sao dám ức h.i.ế.p hai đứa nhỏ làng mình chứ!”
Tôi rưng rưng muốn khóc: “Cháu cảm ơn mọi người.”
Bạn thấy sao?