“Ô, đại ca và đại tẩu đã về rồi.” Vừa bước chân vào sảnh, một giọng lười nhác vang lên, kéo ta về hiện thực.
Ta nghiêng đầu lại, thấy Tạ Tối Ứng đang tựa lưng vào ghế gỗ lê, nở nụ chúng ta, trong đáy mắt chẳng hề có lấy một chút ý chân thật. Cảm giác đó thật khiến người ta không dễ chịu chút nào.
Nhưng ta còn chưa kịp gì thì đã nghe Tạ Phù Kinh khẽ hừ một tiếng, không nể mặt mà chất vấn: “Là ngươi xúi phụ thân đưa nương tử của ta đi sao?”
Lời này vừa ra, nụ trên mặt Tạ Tối Ứng liền phai nhạt. Mặt lạnh đối đầu với vẻ cợt nhả. Tựa như đao kiếm chạm nhau, trong chớp mắt liền tóe lửa.
Không khí lập tức trở nên căng thẳng. Tạ Niên sợ hãi, trốn hẳn ra sau lưng ta. Ta đưa tay chắn trước người nó.
Nội đấu trong đại gia tộc này, quả thật đáng sợ.
Giằng co trong chốc lát, cuối cùng lại là Tạ Tối Ứng bật trước, vẫn là nụ tươi như cũ, giọng điệu mang theo ý trêu chọc: “Không phải là để đại tẩu đến bồi dưỡng cảm với con riêng của huynh sao? Đứa nhỏ ấy thật đáng thương, cha mẹ đều vì huynh mà chiến tử, không có người thân tiếp nhận.”
“Còn huynh thì hay rồi, cưới vợ mới, tiện thể tìm cho đứa nhỏ một mẹ kế, không sợ cha mẹ của đứa nhỏ tìm huynh đòi mạng trong mộng sao?”
Lời này đâm trúng nhược điểm của Tạ Phù Kinh. Sắc mặt của người đàn ông tức khắc tối sầm, như có bão tố đang kéo đến.
Nhưng ta thì nhạy bén phát hiện một chi tiết quan trọng.
Tạ Niên là con riêng, cha mẹ ruột đều đã tử trận. Nghĩa là… đứa nhỏ này không phải con ruột của Tạ Phù Kinh.
Nhận ra điều đó, ta bỗng hiểu lý do.
Tạ Niên sống một mình mà lại hiểu chuyện đến thế. Là vì nó không muốn… cũng không dám để ai phải lo lắng. Vì nó…đã không còn người thân nào nữa.
12
Thấy đứa nhỏ cúi đầu, vẻ mặt đơn đáng thương, ta vô thức bật thốt lời: “Mẹ kế thì sao chứ? Mẹ kế chẳng lẽ không thể đối tốt với nó? Ta đây chính là thích mẹ kế!”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đôi mắt đào hoa của Tạ Tối Ứng trừng lớn, rõ ràng không ngờ ta lại ra câu ấy. Gã bị ta phản đòn đến tức nghẹn họng, vội chỉ vào ta, giận dữ: “Ngươi—”
Còn bên kia, Tạ Phù Kinh khựng lại một chút, đáy mắt lóe lên một tia ý rất khó nhận ra.
Ta thì chẳng hề để ý, cứ thế ôm lấy Tạ Niên, : “Đứa trẻ này vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng , người thường chưa chắc sinh đứa tốt như thế đâu! Hiện giờ là con nhà ta rồi, ngươi đừng có mà ghen tị.”
Tạ Tối Ứng bị nghẹn đỏ mặt: “Ta ghen tị?”
Ta gật đầu, nghiêm túc đáp: “Ừ, có ghen cũng vô dụng.”
“Phụt.” Một tiếng bật vang lên, không biết là của ai.
Tạ Tối Ứng giận đến đỏ cả mặt.
Ngay lúc đó.
“Đủ rồi! Mới về mà đã ồn ào om sòm, còn ra thể thống gì!” Một tiếng quát thô lỗ vang lên.
Lão nhân chống gậy, quản gia đỡ bước ra, trên gương mặt nghiêm nghị mang theo vài phần giận dữ. Là lão tướng quân – Tạ Thiên Thành.
Ông vừa lên tiếng, Tạ Tối Ứng dù tức giận đến đâu, cũng không dám phát tác trước mặt phụ thân.
Gã trừng mắt ta.
Ta chớp mắt vô tội, kéo Tạ Niên trốn sau lưng Tạ Phù Kinh:
“…”
Ngươi đừng trừng ta, trừng hắn ấy!
Tạ Phù Kinh bật , thân hình cao lớn khẽ nhích sang bên, che khuất hai người chúng ta.
Ánh mắt đục ngầu của lão tướng quân đảo qua một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Tạ Phù Kinh, trầm giọng : “Đã trở về rồi, cũng là người có gia thất, sớm sinh cho mình một đứa đi.”
Tạ Phù Kinh không đáp, gương mặt tuấn tú căng cứng, hồi lâu mới trầm giọng: “Mấy hôm nay vội vã lên đường, trời cũng đã tối, nhi tử có chút mỏi mệt, xin cáo lui nghỉ ngơi, phụ thân cũng nên đi nghỉ sớm.”
Nói rồi, hắn quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người ta, ý bảo ta đi theo.
Ta: “Ờ…”
Sau đó kéo tay Tạ Niên, đi theo sau hắn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
13
Lúc này, trời đã về khuya.
Ta theo Tạ Phù Kinh về viện của hắn, suốt quãng đường cứ nắm chặt bàn tay nhỏ của Tạ Niên mà không gì.
Mãi đến khi Tạ Phù Kinh dừng bước, chúng ta cũng dừng theo.
Người đàn ông quay lại, ánh mắt liếc qua tay ta đang nắm lấy tay đứa nhỏ, cuối cùng dừng lại trên gương mặt ta, giọng ôn hòa: “Nó đã buồn ngủ rồi, để hạ nhân đưa nó đi nghỉ đi.”
Nghe thấy , ta cúi đầu , quả nhiên thấy Tạ Niên gật gù liên tục, rõ ràng đã mệt mỏi lắm rồi, mà suốt dọc đường vẫn cố gắng không đòi hỏi gì cả.
Lòng ta đau nhói, gật đầu nhẹ nhàng buông tay, để hạ nhân bên cạnh Tạ Phù Kinh bế đứa nhỏ đi nghỉ.
Thái Hoan từ trong phòng bước ra, hành lễ, : “Tạ tướng quân, phu nhân, phòng đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Từ lúc vào phủ, Thái Hoan đã đi trước để chuẩn bị phòng ốc cùng các nha hoàn khác.
Nghe , ta liếc người đàn ông cao lớn bên cạnh, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác thấp thỏm.
Trước kia phụ thân lừa ta, bảo Tạ tướng quân chết chắc rồi, bảo ta gả đến phủ tướng quân coi như hưởng thanh nhàn.
Ta tin lời ông ta thật, cũng chỉ nghĩ đến việc tránh khỏi Xương phủ là tốt rồi, đổi nơi ở, tiếp tục sống cuộc đời bạc nhược này.
Nhưng bây giờ thì sao? Tạ Phù Kinh đã trở về…
Cái cuộc hôn nhân mù mờ không cảm này, bây giờ đột nhiên phải vào phòng, có phải quá nhanh quá rồi không?
14
Ta cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, còn hắn thì không vội, sang Thái Hoan, : “Ngươi lui xuống trước đi.”
Thái Hoan liếc ta một cái, thấy ta không phản ứng gì, liền đáp khẽ: “…Vâng.”
Sau đó, Thái Hoan cứ đi ba bước thì ngoái đầu lại một lần, cuối cùng vẫn rời đi.
Trăng đã lên đầu ngọn cây, ánh sáng bạc rải xuống khắp tàng cây trong sân.
Ta đang vắt óc nghĩ xem nên mở lời thế nào thì Tạ Phù Kinh đã lên tiếng trước.
“Xương nương.”
Ta ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt đen láy của hắn.
Gương mặt hắn vẫn lạnh nhạt như thường, trong đáy mắt dường như phản chiếu ánh trăng, mang theo vài phần dịu dàng: “Ta từng hứa với phụ mẫu của Tiểu Niên, cả đời này sẽ chăm sóc nó thật tốt, coi nó như con ruột.”
Ta: “Ừm.” Nghe rất hợp lý.
Hắn ta thêm một chút, rồi tiếp: “Nếu nàng để tâm, có thể chọn rời đi. Ta sẽ đích thân rõ với Xương gia, cùng nàng hòa ly, còn nhận nàng nghĩa muội. Có phủ tướng quân chống lưng, sau này cho dù về nhà cũng không sợ bị người khác bắt nạt.”
Nghe , ta không khỏi ngạc nhiên. Hắn là người tướng ngoài biên ải, ta và hắn vốn chưa từng gặp mặt, mà chỉ mới ở cạnh nhau vài canh giờ, hắn đã thấu hiểu chuyện ở Xương phủ, còn để tâm đến nỗi lo của ta.
Thô mà không vụng, lời lẽ chân thành. Hắn thật sự đang suy nghĩ cho ta!
Một tia ấm áp lướt qua lòng ta, ta ngẩng đầu : “Tướng quân, những lời ta trước mặt lão gia tuyệt không phải là chơi. Ta và Tiểu Niên có duyên, ta thực sự rất thích đứa nhỏ ấy, sau này cũng sẽ xem nó như con ruột mà đối đãi.”
Tuy Tạ phủ chẳng phải chốn thần tiên gì, so với việc phụ thân thiên vị và kế mẫu tâm cơ ở Xương gia thì tốt hơn nhiều. Ta chẳng có ý định rời đi!
Nghe thấy , ánh mắt hắn khẽ .
Nhưng ngay sau đó, ta lập tức đổi giọng: “Có điều, nếu tướng quân chỉ muốn có một đứa con, thì… mỗi người một phòng, ai về phòng nấy!”
Nói rồi, ta nhấc váy chạy vội vào phòng, hai tay chống lên cánh cửa.
Trước ánh mắt có phần sững sờ của hắn, “rầm” một tiếng, đóng cửa lại!
Tạ Phù Kinh: “?” Hắn… bị nhốt ngoài cửa rồi sao?
15
Giường trong phủ tướng quân so với Tĩnh Tư am thì thoải mái hơn nhiều, ta ngủ một mạch tới sáng. Vừa mở mắt ra, liền đụng phải một đôi mắt tròn xoe đang chằm chằm.
Ta: “?” Sáng sớm thế này ngươi đang gì đấy?
Ta ngồi bật dậy, đứa nhỏ đang ghé sát vào mép giường mà quan sát ta, gọi khẽ: “Tiểu Niên?”
Nghe thấy tiếng của ta, đứa nhỏ mới như sực tỉnh, gương mặt tròn trịa mơ màng gật đầu, dường như vẫn chưa thích ứng việc ta từ một người tỷ tỷ bỗng nhiên biến thành kế mẫu của nó.
Nó vẫn theo thói quen gọi: “Tỷ tỷ chào buổi sáng.”
Bên cạnh, Thái Hoan đưa tay che miệng , lên tiếng chỉnh lại: “Tiểu công tử nên gọi nương là mẫu thân mới đúng.”
Ta không để ý tới Thái Hoan, nắm lấy tay nhỏ của Tạ Niên, suy nghĩ một lát rồi : “Không sao, lúc ở riêng, ngươi thích gọi gì thì cứ gọi, ra ngoài, phải gọi ta là mẫu thân, tránh để người ta gièm pha, nhất là khi nhị thúc có mặt.”
Tạ Niên tuy tuổi còn nhỏ lại rất hiểu chuyện, nghe ta thì gật đầu nghiêm túc như người lớn: “Con biết rồi.”
Đứa nhỏ sinh ra đã đáng , khi nghiêm túc lại khiến người ta không nhịn muốn bật .
Ta xoa đầu nó, cố kiềm chế không nhào vào hôn đầy mặt, dịu dàng khen: “Ừm, ngoan lắm.”
Đứa nhỏ hơi cúi đầu, vành tai đỏ lựng, khẽ khàng gọi một tiếng: “Mẫu thân.”
Giọng của nó nhẹ nhàng, ta lại nghe thấy rất rõ. Lòng ta hân hoan rộn ràng. Đứa nhỏ ngoan đến thế này, đúng là bảo bối của trời ban!
16
Sau khi rửa mặt xong, ta dẫn Tạ Niên tới tiền sảnh dùng bữa sáng.
Tạ Phù Kinh đã có mặt từ sớm. Hắn vừa đại thắng trở về, Hoàng thượng ân chuẩn cho nghỉ vài ngày.
Hắn ngồi ngay ngắn cùng lão tướng quân bàn chuyện: “Hiện tại con đã thành gia, lần này Hoàng thượng ban cho phủ mới, trong hai ngày tới con sẽ chuyển sang đó.”
Cả nhà Tạ Tối Ứng cũng có mặt ở đó.
Trữ Vân Ninh là người ôn hòa, nhi tử của nàng ta – Tạ Cảnh Thừa – từ nhỏ cả nhà cưng chiều, tính nghịch ngợm, giờ đang ngó đông ngó tây không chịu ngồi yên.
Lão tướng quân ngồi ở vị trí chủ tọa, nghe Tạ Phù Kinh xong, lông mày lập tức nhíu lại, giọng đầy tức giận: “Phủ tướng quân này chẳng lẽ không đủ chỗ cho các ngươi ở sao? Sao phải chuyển ra ngoài gì?”
“Phụ thân cũng không muốn ngày nào trong phủ cũng ồn ào sao? Lỡ một ngày nhị đệ chọc giận con, con không dằn lòng mà chém nó một đao thì sao?” Tạ Phù Kinh thản nhiên buông lời khiến người nghe khiếp vía.
Ngoại trừ ta và Tạ Niên, sắc mặt những người khác đều thay đổi.
Tạ Tối Ứng lập tức bùng nổ: “Đại ca thật khẩu khí lớn nha! Hôm nay ta đứng đây, cổ đã sẵn sàng, huynh có gan thì ta đi, ngay trước mặt phụ thân xem!”
Mới sáng sớm thật náo nhiệt sao. Ta âm thầm xoa bụng.
Ngay lúc đó, Tạ Niên nhỏ giọng hỏi: “Mẫu thân, người xoa bụng con gì?”
Ta liếc nó một cái, đáp: “Con đói rồi đó, chúng ta tới ngồi xem kịch, à không, ăn sáng.”
Tạ Niên ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Thế là ta hành lễ với lão tướng quân, dắt Tạ Niên ngồi xuống bên cạnh Tạ Phù Kinh, vừa ăn vừa nghe hai huynh đệ họ đấu võ mồm.
Bạn thấy sao?