Vận May Của Pháo [...] – Chương 2

Chương 2

04
Tiểu thư tôi, sắc mặt phức tạp.
“Cún Cưng của tôi đã khóc, sau tai nó còn có vết thương!”
Rõ ràng ấy không tin tôi.

“Là do mấy đứa trẻ ranh kia đó. Nếu tôi thật sự ngược đãi chó của , sao nó không cắn tôi?”
“Cún Cưng vốn dĩ đã nhát gan và đơn thuần rồi.”

Cái này thì đúng thật.
Tôi bất đắc dĩ, để chứng minh mình thật, liền vẽ một vòng tròn trong không khí.
Cún Cưng lập tức hiểu ý, lảo đảo quay một vòng tròn.

Tôi lại : “Cún Cưng, đi đều bước!”
Cún Cưng dùng hai chân trước bước nhịp nhàng từng bước nhỏ — đáng không chịu .

Nó chịu hợp tác đến mức này, đều nhờ vào những ngày qua cùng tôi ăn khổ, chia sẻ cơm thừa canh cặn.
Có lẽ là ngửi hơi thở quen thuộc, Cún Cưng bỗng quay ngoắt người lại — Lương Song đang đỏ mắt đứng phía xa.

Vẻ lạnh lùng xa cách trên gương mặt cuối cùng cũng tan biến, khi Cún Cưng nhào tới liếm lấy lòng bàn tay .
Cô bật .

sang tôi.
Tôi gãi đầu, gượng: “Cô thấy chưa, tôi không Cún Cưng cả.”

“Cảm ơn .”
: “Cún Cưng đã ở bên tôi rất, rất lâu rồi. Vậy mà tôi lại không hề biết nó còn biết mấy trò này.”
“Những ngày nó mất tích, tôi ngày nào cũng lo sợ bất an. Nó là người thân duy nhất của tôi.”
“Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra với nó, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.”

Cô im lặng một lúc, giọng nghẹn ngào:
“Cho nên… tôi có thể nhờ một việc nữa không? Giúp tôi chăm sóc nó. Ở bên tôi, nó rất nguy hiểm.”
“Tôi nhận ra rồi, là người tốt.”

Lúc này, tôi vẫn đang tính thầm trong bụng, chờ xem ấy có nhắc đến khoản tiền thưởng 50 vạn không.
Nghe tới đây, tôi khựng lại.
Đang định lắc đầu từ chối thật mạnh —

Thì ấy tháo xuống sợi dây chuyền trên cổ, rồi đến đồng hồ, nhẫn…
Cuối cùng là… một chiếc thẻ đen!

Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Mắt chằm chằm vào chiếc thẻ không chớp lấy một giây.

Đây… chính là chiếc thẻ đen trong truyền thuyết chỉ nhân vật nữ chính mới có sao?
Là chiếc thẻ có thể quẹt vô hạn, dùng toàn cầu đó sao?

Tôi đờ người ấy, khó khăn lên tiếng:
“Thật ra… tôi cũng rất thích Cún Cưng. Dù không có thẻ đen, tôi cũng sẽ chăm sóc nó.”

Cô ấy mỉm .
“Cứ nhận đi.”

Tôi luống cuống nhét vội thẻ vào túi.
Cô ấy càng tươi hơn:
“Chỉ cần có thể chăm sóc Cún Cưng, tiền không phải vấn đề.”

Tôi toe toét, lộ cả tám cái răng:
“Yên tâm yên tâm, cứ giao cho tôi!”

Dòng bình luận trong đầu lại bắt đầu náo loạn, ầm ĩ không thôi:
【Ôi trời ơi tiểu bảo bối nữ chính của tôi ơi, cái pháo hôi này căn bản đâu có thích chó! Hồi nhỏ còn bị chó đuổi cắn, nên thề là cả đời sẽ tránh xa chó đấy!】
【Pháo hôi này từng nửa đêm đăng bài đá xéo chó, chó mông hôi chân thối, chỗ nào cũng hôi. Một người như thế mà chăm chó á?】
【Buông thẻ đen ra! Đưa nó cho tôi!!】

Khóe miệng tôi giật giật.
Sao đám bình luận này cái gì cũng biết trời?

【Hu hu hu, bé Song Song của tôi, từ nhỏ đã bị tính kế, bị ngược đãi, mà vẫn sẵn sàng tin tưởng người khác…】
【Song Song đúng là một đứa trẻ đáng thương, ba mẹ ruột không , mẹ giả thì mưu mô thủ đoạn. Làm nữ chính thật chẳng dễ dàng gì…】

Ba mẹ ruột của Lương Song, vì đã sống cùng con giả mạo suốt mười mấy năm, nên chẳng còn chút thân thiết nào với con ruột của mình.

Thậm chí vào đúng ngày Lương Song nhận về nhà họ Lương, họ còn ngang nhiên tuyên bố trước mặt mọi người:
Dù có nhận tổ quy tông, đứa con họ thương nhất vẫn chỉ có thể là giả thiên kim – Lương Viên.

Để bù đắp “thiếu sót” trong mười mấy năm qua đối với con giả, họ thậm chí còn đưa bảo mẫu – người đã từng ngược đãi Lương Song khi còn nhỏ – quay trở lại sống trong nhà.
Ngụy biện rằng: “Chuyện cũ nên để gió cuốn đi.”

Một căn nhà to lớn như thế, lại không có lấy một chỗ dành cho Lương Song.
Cho nên bây giờ, nữ chính đang rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Tôi ấy, ánh mắt có chút phức tạp.
Khó trách trời không lạnh mà Lương Song lại quấn mình kín như bưng.
, tôi vẫn vô thấy trên cánh tay là những vết sẹo cũ lớn nhỏ chồng chéo – rõ ràng là do bị bỏng.

05

Lúc tôi còn đang mơ mộng về những ngày tháng sung sướng phía trước, điện thoại của Lương Song đột nhiên đổ chuông.
Là cuộc gọi từ ba ruột ấy.

Trong điện thoại, giọng ông ta oang oang:
“Lương Song, mấy hôm nữa là sinh nhật của Viên Viên, con là chị thì nhất định phải chuẩn bị thật tốt, nghe rõ chưa?”
“Đừng khó em con nữa, nó vì chấp nhận con mà chịu bao nhiêu ấm ức, còn bị người ta mắng là chiếm tổ chim.”

Nữ chính không gì.
Hàng mi khẽ run, trong khoảnh khắc, một giọt nước mắt rơi xuống.

Thật lòng mà , tôi rất sốc.
Sốc vì những lời này lại thốt ra từ miệng một người cha.

Chẳng lẽ ông ta quên rồi, nữ chính và giả thiên kim là sinh cùng ngày, cùng giờ?
Giả thiên kim chẳng phải chính là kẻ đã cướp đi thân vốn thuộc về nữ chính sao?

Không hiểu sao, tôi lại thấy hình ảnh bản thân trong quá khứ từ Lương Song.
Tôi vỗ nhẹ lưng , thở dài:
“Này , có cần một ly whisky cho đời nó chill không?”

Ngừng một lúc, màn đạn lại tràn lên chi chít dấu ba chấm:
【Trương Uyển lại điên rồi, định trò gì nữa đây? Song Song nhà tôi đã khổ lắm rồi, còn bị kéo vào mấy trò kỳ quái này nữa.】

Tôi gượng một tiếng.
Nữ chính tôi rất lâu không gì, chỉ trước lúc rời đi, khẽ khàng một câu:
“Cảm ơn chị.”

Về đến cái phòng trọ tồi tàn của mình, tôi bắt đầu lên kế hoạch sử dụng thẻ đen.
Dù là vô hạn mức, tôi cũng không dám tiêu xài lung tung.

Ngoài những khoản chi tiêu thiết yếu ra, thì phần lớn tiền đều dùng cho con chó lông dài mập ú kia – ăn nhiều, ị cũng nhiều.
Không trữ sẵn ít “cao lương mỹ vị” cho nó, là nó chê không thèm ăn. Mà mấy loại thức ăn đó thì đắt quá, tôi không thể giả vờ người giàu mãi .

Tiếp theo, tôi dùng thẻ đen đóng luôn viện phí phẫu thuật.
Bác sĩ bệnh huyết khối này nếu không trị sớm thì rất dễ “ngủm” bất thình lình.
Muốn một con chó săn trung thành cho tiểu thư nhà giàu, trước tiên tôi phải đảm bảo mình còn sống đã.

Vậy nên, tôi cắn răng đặt một phòng khách sạn thân thiện với thú cưng gần bệnh viện.
Phòng giường đôi, giá 899 một đêm.
Phải biết rằng trước kia, phòng 88 tệ thôi tôi cũng phải suy nghĩ mấy vòng.

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Cún Cưng, tôi một mình tới bệnh viện bàn bạc việc phẫu thuật.
Bác sĩ bảo tôi có thể phẫu thuật đặt lưới lọc tĩnh mạch ngay trong ngày.
Chỉ là, vừa nghe đến giá bốn vạn rưỡi, mắt tôi tối sầm lại.

Một cái lưới nhỏ xíu, mà lại đắt thế này á?!
Tôi không khỏi cảm thán:
“Chị Song đúng là đại ân nhân của tôi mà…”

Màn đạn nhảy ra đủ sắc màu:
【Buông tay khỏi cái vận may này, để tôi thay!】
【Vận giàu nứt trời này cuối cùng cũng rơi trúng con khờ kia, vừa nuôi chó, vừa kiếm tiền nhờ chó.】
【Mỗi người một số phận, biết sao .】

Bác sĩ tay nghề rất giỏi, hầu như không cần thời gian hồi phục.
Sau phẫu thuật, tôi cảm thấy người nhẹ hẳn đi, ngay cả hít thở cũng thông thoáng hơn nhiều.

Mấy ngày tiếp theo, sinh hoạt hằng ngày của tôi chỉ xoay quanh việc cho chó ăn, dắt chó đi dạo, phục vụ đại tổ tông Cún Cưng.
Dù sao thì tiểu thư cũng đã chi cho tôi mấy chục vạn, không chăm sóc tốt thì tôi cũng áy náy.

Một ngày nọ, tôi nằm dài chán chường trên giường, bỗng nhận ra – đã tròn một tháng kể từ ngày tôi bị sa thải.
Nằm đến mức cả người cứng ngắc, tôi bỗng bật dậy.

Cún Cưng thì cả ngày nằm ườn ngủ say, ở nhà cũng chẳng có gì .
, tôi quyết đoán kiếm cho mình một công việc bán thời gian — phục vụ bàn.

Một ngày 200 tệ.
Ông chủ :
“Lần này là tiệc sinh nhật của tiểu thư, không thể đắc tội đâu. Mấy người phục vụ nhớ miệng ngọt chút, mắt lanh lẹ chút.”

Tôi gật đầu rối rít, toe toét để lộ tám cái răng, mặc bộ đồng phục nhân viên rộng thùng thình, đứng ở cửa người chào khách.

Mọi thứ yên ổn cho đến khi…
Một tấm kính lớn trong sảnh tiệc bất ngờ rơi xuống, kéo theo là những tiếng hét hoảng loạn của các vị khách nữ.

Tôi ngẩng đầu lên —
Là Lương Viên, em giả của nữ chính, bị chiếc đèn chùm rơi suýt trúng. Mang giày cao gót 10 phân, ta ngã lăn ra và trẹo chân, vừa khóc vừa nũng như đóa lê rơi lệ.

Ngay sau đó, ba nữ chính xông tới, giơ tay tát một cái vang dội vào mặt Lương Song.
Cả sảnh yên lặng như tờ.

“Trước mặt bao nhiêu người mà mày còn dám bày trò em mình!”

Mẹ ruột của nữ chính cũng lắc đầu đầy thất vọng:
“Lương Song, quả nhiên con không phải đứa mẹ nuôi lớn, ích kỷ quá rồi.”

Bảo mẫu thì xách chổi chạy tới, vừa đau lòng Lương Viên, vừa quất thẳng một gậy lên lưng Lương Song:
“Mau quỳ xuống xin lỗi Nhị tiểu thư!”

Tôi há hốc mồm, chết sững tại chỗ.
Đám người này mù hết rồi à?
Mặt Lương Song bị đèn rơi trúng, rách một đường dài kia kìa!

Nhưng dòng bình luận lại hớn hở:
【Đúng rồi đúng rồi! Sắp tới rồi! Thanh mai trúc mã của nữ chính, nam chính khiến trời người phẫn nộ sắp xuất hiện rồi!】
【Anh ấy nhất định sẽ hùng cứu mỹ nhân, cứu nữ chính khỏi biển lửa! Đây mới là khí chất của chồng tương lai đó!】
【Chờ đi, nam chính sẽ cho đám người này một bài học nhớ đời!】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...