17.
Trên mặt Mặc Ngôn lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống tôi.
Ngay lúc đó.
Tôi vòng tay qua cổ rồi hôn lên môi.
Anh ấy không cản tôi, cho dù có là zombie, tôi vẫn chấp nhận.
Đúng là trong cái rủi có cái may.
Tôi phát hiện ra rằng chúng tôi có thể hôn nhau và tôi không bị đột biến.
Có lẽ có liên quan đến vết cắn của zombie.
Mặc Ngôn không cắn tôi nên tôi không bị nhiễm virus zombie.
Đúng là quá tuyệt vời.
Câu chuyện thường ngày biến thành tôi luôn đòi cắn gặm Mặc Ngôn, lén lút hôn khi không để ý.
Mới đầu con hàng này còn hay trốn tránh.
Sau đó thì trở nên tê liệt, mặc kệ tôi thích gì thì .
Cuộc phản công của con người diễn ra cực kỳ nhanh chóng.
Sáng sớm tôi đang ngủ ngon lành thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng còi xe.
Zombie trong khu vực này đã bị tiêu diệt, những người sống sót như chúng tôi cầu đi đăng ký xác nhận, và nhận các vật phẩm cần thiết miễn phí.
Khi tôi đến nơi, hàng người đã xếp hàng khá dài, mọi người đều tràn đầy phấn khích, khuôn mặt không thể che giấu niềm hạnh phúc, cũng có không ít người không thể nổi, đôi mắt đã mất đi ánh sáng.
"Này , lại gặp rồi, sao chỉ đi một mình ?"
Tôi đứng trong hàng.
Bác phía trước quay đầu lại tôi, vẻ mặt tươi .
“Dạ?”
Tôi có chút bất ngờ.
"Tôi phải cảm ơn chồng . Cậu ấy đã cứu tôi, còn tiêu diệt hết zombie trong khu vực này. Đúng là một chàng trai tốt."
"Phải rồi, cậu ấy là chồng đúng không?"
"Tôi từng thấy hai người cùng nhau đi ra ngoài rồi lên chung một chiếc xe."
Bác đi tới nắm tay tôi, giọng còn rất lớn.
Mọi người bắt đầu tôi, thì thầm bàn tán về chàng nào đó.
Người đó cầm rìu chém zombie.
Luôn mặc áo sơ mi trắng, lúc nào cũng sạch sẽ.
Mỗi lần rời đi đều dính đầy máu.
Nhưng khi xuất hiện trở lại, dáng người đó lại sạch tinh tươm, vô cùng điển trai.
“Vâng, vâng, ấy là chồng cháu, ấy không thích chỗ đông người nên cháu đến đăng ký thay ạ.”
Tôi nở nụ rạng rỡ, không giấu sự tự hào và kiêu ngạo của mình. Zombie với chồng tôi chỉ là mắt muỗi, phủi cái là xong, gọi là chiến thần cũng không ngoa.
"Chào , trùng hợp thật đấy. Tôi là Mạt Tử, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Là lần trước.
Cô ấy là nhân viên phụ trách duy trì trật tự, thấy tôi thì cực kỳ kinh ngạc.
"Xin chào, tôi tên là Tiểu Y."
Thực ra, tôi còn hơi lo lắng, sợ họ phát hiện ra Mặc Ngôn là zombie.
Nhưng ấy không có biểu hiện gì khác thường.
Nụ vẫn sáng lạn như trước, còn chủ bắt tay tôi.
Bác bên cạnh rất nhiệt , hắng giọng với Mạt Tử: "Chồng ấy rất lợi , sở dĩ zombie chỗ chúng tôi ít như , đều là nhờ cậu ấy đó. Ngay cả cái mạng già này của tôi cũng là chồng ấy cứu.”
“Ồ, sao?”
Mạt Tử tôi.
Tôi đỏ mặt, lại càng cảm thấy áy náy: “Tôi không có ở đó nên không rõ, có khi chỉ là trùng hợp cứu thôi.”
Không thể quá nổi bật vào lúc này .
Nếu như bọn họ muốn gặp Mặc Ngôn, hoặc là bọn họ thiếu người muốn chiêu mộ ấy đi diệt zombie thì sao? Tóm lại là không thể để Mặc Ngôn gặp họ.
"Sao có thể là trùng hợp , đứa nhỏ này thật khiêm tốn. Trước đây, chúng tôi sống ở phía bên kia Phong Kiều, zombie nhiều vô cùng, không ai dám ra khỏi nhà, thậm chí không dám phát ra tiếng . Tất cả đều nhờ chồng ấy hàng ngày giet zombie, đặc biệt là vào buổi tối, cậu ấy còn mang nước và thức ăn đến từng nhà. Đây đâu thể nào gọi là trùng hợp, mà là hùng mới đúng.”
“Đúng , cả gia đình chúng tôi đều cậu ấy cứu.”
“Gia đình chúng tôi cũng , nếu không phải cậu ấy mang thức ăn đến, chưa bị zombie cắn chet thì cả nhà tôi đã chet vì đói rồi.”
“Đúng , nếu không phải chồng ấy cứu giúp, chúng tôi đã sớm thành thây khô rồi, chưa kể sau này cậu ấy còn hỗ trợ tiêu diệt zombie nữa.”
Từng người một lên tiếng, càng càng hăng.
Đến lúc này tôi mới nhận ra Mặc Ngôn đã nhiều việc như .
Mạt Tử mỉm hỏi tôi: “Tôi có thể có vinh hạnh cùng vợ chồng hai người ăn tối không?”
"Không không không."
Tôi sợ đến mức xua tay liên tục: “Chồng tôi không thích tiếp với người khác”.
Đến cả tôi, ấy còn muốn cắn chứ đừng đến nhiều người như , ở trong mắt đều là sơn hào hải vị.
"Vậy thì thôi, đi đăng ký đi, rồi để lại số điện thoại. Chúng tôi đã liên lạc với các bộ phận liên quan để khôi phục lại nguồn điện và mạng lưới liên lạc, tôi tin rằng mọi chuyện sẽ sớm trở lại bình thường thôi."
Lời này của Mạt Tử cho tất cả mọi người rất kích ,
Tôi về đến nhà và khóa cửa lại.
Rèm cửa trong nhà vẫn đóng kín, may mắn đây là kiểu biệt thự tách biệt, tôi đang suy nghĩ có nên đưa Mặc Ngôn rời đi hay không.
Đây là thành phố trọng điểm.
Chưa đến việc có quá nhiều người, quản lý ở đây cũng rất nghiêm, tôi không biết mình có thể giấu Mặc Ngôn đến bao giờ.
Bạn thấy sao?