Vẫn Mãi Yêu Người – Chương 7

13.

Tất cả zombie lảng vảng xung quanh biệt thự đều đã bị Mặc Ngôn xử lý, thi thể cũng bị kéo đi.

 

Tôi đã có thể ra ngoài.

 

Mặc Ngôn đi theo tôi, trong tay cầm rìu, dắt tôi đi như dắt chó đi dạo. : )

 

Nơi này là khu biệt thự, khác với nơi tôi sống trước đây, vẫn còn số ít người sống.

 

Mặc Ngôn cũng dọn dẹp kha khá, cho nên không thấy thi thể nào, trong không khí cũng không có mùi hôi thối như trước đó.

 

“Chồng !”

 

Tôi chủ nắm lấy tay Mặc Ngôn: “Anh lợi thật đó, mấy con zombie chả là cái đinh vít gì cả, là vua zombie cũng không ngoa!”

 

Anh liếc tôi.

 

Tôi mỉm , nịnh nọt ôm cánh tay : “Một con người yếu đuối và bất lực như em, nhất định phải ôm chặt lấy đùi rồi.”

 

Mặt vô cảm, mặc kệ tôi như một con gấu túi bám chặt lấy mình.

 

Sau khi biến thành zombie, Mặc Ngôn càng ngày càng lạnh lùng, chả năng gì, hầu hết thời gian để trưng cái bộ mặt lạnh như băng, thậm chí còn chủ xa lánh tôi.

 

Tôi còn lâu mới cho phép ấy như . Anh cách tôi một bước, tôi trực tiếp tiến lên hai bước cho đến khi bám chặt lấy . Mỗi lần như , đều tỏ ra bất lực không gì.

 

"Chồng à, thực ra cuộc sống hiện giờ cũng rất thoải mái."

 

Tôi theo Mặc Ngôn đến siêu thị shopping không cần phải giá, đẩy xe hàng chất một đống ra bên ngoài.

 

"Có phải là người sống không?"

 

"Đúng là người sống thật rồi!”

 

Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng hét đã lâu không nghe, đó là một , còn kêu rất to, giọng điệu vô cùng kinh ngạc, giống như không sợ zombie phát hiện.

 

Tôi quay đầu , ngay lập tức hiểu vì sao ấy không sợ, xung quanh đều là binh sĩ, tay cầm súng, bản thân ấy cũng mặc quân phục, trông rất phong cách, khiến người ta cảm thấy cực kỳ an toàn.

 

Nhưng giây tiếp theo, họng súng đen ngòm đồng loạt nhắm vào Mặc Ngôn.

 

"Mấy người muốn gì?"

 

Tôi theo bản năng đứng chắn trước mặt Mặc Ngôn, hai tay dang rộng, giống như mèo xù lông, trừng mắt những người đó.

 

"Cô à, phía sau hình như là zombie, xin hãy tránh ra."

 

Một ông lên tiếng nhắc nhở tôi.

 

vừa rồi cũng hét vào mặt tôi: "Tránh ra."

 

Trong mắt con người, zombie không xứng đáng tồn tại trên thế giới này, chúng phải bị bắn vào đầu rồi đem đốt thành tro.

 

“Tôi không tránh đấy, zombie thì sao? Cứ là zombie thì phải bị bắn à? Mấy người đang kỳ thị giống loài đó có biết không?”

 

Tôi hùng hổ hét lên hốc mắt đã ươn ướt.

 

Thực ra tôi cực kỳ sợ hãi, tôi không đánh lại nhiều người như , lỡ như bọn họ muốn cướp đi Mặc Ngôn, hoặc vô cớ giet chet ấy thì sao?

 

14.

 

"Cô , nếu không tránh ra, con zombie kia sẽ ăn thịt đấy.”

 

Ông kia lại hét lên.

 

"Anh ấy sẽ không ăn thịt tôi, ấy không phải zombie, ấy là chồng tôi, ấy vẫn luôn bảo vệ tôi."

 

Tôi trừng mắt những người đó, giọng đã run run: “Xin các người đừng đánh chồng tôi, ấy chưa bao giờ cắn hay ăn thịt ai cả.”

 

Những người đó nhau, rõ ràng là không tin, zombie sao có thể không cắn người.

 

Nhưng Mặc Ngôn đứng ở phía sau tôi cũng không có ra hành công kích gì, cho nên bọn họ cảm thấy mơ hồ, không có ngay lập tức nổ súng.

 

Sau vài giây im lặng, kia đột nhiên bước về phía tôi.

 

“Đừng tới đây.”

 

Tôi hét lên, không thể để ấy đến gần, không thể để ấy xác nhận Mặc Ngôn là zombie, nếu không ấy sẽ gặp nguy hiểm.

 

"Đừng sợ, chúng tôi không có ý xấu, sẽ không tổn thương .”

 

dừng bước.

 

Tất nhiên tôi biết họ không có ác ý với tôi, còn Mặc Ngôn thì sao?

 

“Chạy mau!”

 

Tôi nắm chặt tay Mặc Ngôn và lao về phía bãi đậu xe bên cạnh.

 

“Ơ kìa gì ơi!”

 

Bọn họ đang gọi tôi, tôi vẫn túm chặt lấy Mặc Ngôn, ngay cả đầu cũng không dám ngoái lại.

 

Bên kia là đồng loại của tôi, tôi chọn Mặc Ngôn.

 

Nhưng mới chạy vài bước.

 

Bước chân của Mặc Ngôn đột nhiên dừng lại, tay tôi bị kéo mạnh.

 

"Chạy?"

 

Tôi quay lại liền đối diện với cặp mắt đỏ rực của .

 

Lúc này, sợ hãi cùng tuyệt vọng điên cuồng dâng lên trong lòng, nước mắt lập tức trào ra: “Anh muốn gì?”

 

Tôi biết ấy muốn gì, tôi chỉ là không thể tin .

 

Anh ấy muốn bỏ rơi tôi, muốn vứt bỏ tôi cho những người đó.

 

Hệt như những gì tôi đoán.

 

Trong tiếng chất vấn của tôi, Mặc Ngôn kiên quyết đẩy tay tôi ra.

 

“Chồng à……"

 

Tôi khóc lóc gọi , không hề quan tâm, nhất quyết kéo tay tôi ra.

 

"Em không muốn, đừng hòng thoát khỏi em."

 

Trong nháy mắt tay bị Mặc Ngôn mạnh mẽ hất ra, tôi lao về phía ấy.

 

Treo mình lên người .

 

Tôi thực sự không muốn thành thạo bộ môn này, hiện tại chỉ sợ mấy con lười cũng không giỏi như tôi.

 

"Hai người đang ?"

 

kia bối rối chúng tôi, ông cũng vội vàng : "Này này, chúng tôi không phải là người xấu, càng không phải là loại côn đồ vô đạo đức chỉ cướp phụ nữ, vứt bỏ đàn ông mà hai người nghĩ đâu.”

 

Họ không phát hiện ra Mặc Ngôn là zombie.

 

Tôi kinh ngạc về phía Mặc Ngôn, cặp mắt đỏ ngầu của đã che đi kiểu mắt cá chet trắng dã của zombie, cho nên bọn họ mới không nhận ra.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...